Một người vừa chết đi. Vốn là công việc của quỷ sai, nên thường gặp tình huống người chết. Điểmnày, Tiểu Vũ đã sớm hiểu, nhưng lại chưa bao giờ hoàn toàn lĩnh ngộ. Từ khi mới bắt đầu câu hồn, nàng đã không thể thích ứng. Cho nên mới khẩncầu Lưu Quang, để cho nàng thay đổi công việc. Nhưng thiên tính của nàng lại không an phận yên tĩnh, cho nên để nàng ngoan ngoãn ở Địa phủ đợi,nàng cũng làm không được. Loại tính tình mâu thuẫn này thật khiến Lưu Quang khổ não, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn lònghiếu kỳ của nàng, để cho nàng theo Chung Quỳ đi bắt quỷ. Vì lý do antoàn, còn sai Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cùng nhau đi theo, mục đích chính làbảo vệ nàng. Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, nàng làm hỏng. Bởi vì bản chất thiện lương. Không chỉ có quỷ sai Tiểu Vũ như thế, cả yêu nghiệttu luyện thành tinh cũng là như thế. Cho nên khi Lưu Quang nhìn thấyDĩ Hàn làm việc nghĩa không chùn bước thì ngay cả hắn cũng không khỏiđộng lòng. Kể từ khi hắn tiếp nhận vị trí Diêm vương tới nay, lần đầutiên hắn xử việc theo tình cảm. Thậm chí còn tự mình giúp một chút, cảnThiên Khiển. Chính là vì một nha đầu, khiến lần đầu tiên trong đời hắnlàm việc không thể làm. Tiểu Vũ chưa bao giờ cảm giác mình là ngườitốt. Ngược lại, nàng thường cảm giác mình có chút tà ác. Tựa như nhìnthấy Tiểu Hắc liền muốn trêu ghẹo một phen, nhìn thấy yêu quái cùng quỷquái, liền muốn đùa giỡn một chút. Nhưng nàng như vậy, vẫn không cách nào nhìn thấu sinh ly tử biệt. Nàng không thích ly biệt, thậm chí nói,có chút thống hận ly biệt. Mặc dù đây là quy luật tự nhiên, nhưng nànglại hận quy luật về cái chết. Có lẽ là nàng khi còn sống là cô nhi, cho nên nàng đối với tất cả đều rất quý trọng. . . . . . . . Nhìn Lý Mạc Sầu ở trong lửa khóc thê thảm, nàng thật muốn đi lên hỗ trợ.Nhưng Tiểu Bạch lại níu ống tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nha đầu,Chung lão đại đã cùng ngươi nói qua. Mỗi người đều có một định mệnh.Thông suốt, thì được Trùng sinh. Bằng ngược lại, cũng chỉ có diệt vong.Ngươi nên học nhìn thấu, có lúc tử vong đối với một số người mà nói,chưa chắc là chuyện xấu.” Quả đấm của Tiểu Vũ buông ra lại nắm chặt, lặp lại mấy lần, rốt cuộc chán chường rũ xuống. Tiểu Hắc vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi: “Tốt lắm nha đầu, nếu như không muốn đối mặt, trở về đi.” Tiểu Vũ lắc đầu một cái, nàng không thể đi, bởi vì chuyện còn chưa kết thúc. Chuyện thế gian, có buồn có vui. Một chữ tình, làm cho người ta liều lĩnh, đại khái chỉ có chân chính động tình, mới có thể hiểu. Tiểu Long Nữ từCông Tôn Chỉ đoạt lại thuốc giải, nhưng Dương Quá bởi vì không muốn sống một mình, lại đem thuốc giải ném đi. Hai người ôm nhau, cô gái từ trước đến giờ trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng cũng rơi lệ. Tiểu Vũ nhìnthấy nam tử cụt tay ném thuốc giải đi, trong lòng hung hăng chấn động.Trong hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ đến lúc ở vách đá Trọng Quang, NhịLang thần khàn giọng gọi Quỳnh nhi. Đây, chính là tình yêu? Vì sao không cảm giác được ngọt ngào, mà là thống khổ? . . . . . . Chuyện xưa vẫn còn tiếp tục. Tiểu Long Nữ nghe Hoàng Dung nói nhà sư Thiên Trúc trước khi chết cầm ĐoạnTrường thảo có thể giải độc hoa tình của Dương Quá, liền quyết định tựmình tới cứu Dương Quá. Rồi sau đó liền cùng Dương Quá ngồi trên cỏ nóichuyện, đợi đến ban đêm, thừa dịp Dương Quá ngủ say, đi tới vách đá đoạn trường, ở bên trên thạch bích sử dụng kiếm ước hẹn mười sáu năm, rồinhảy xuống núi tự vận. Dương Quá nửa đêm vô ý tỉnh lại, phát hiện không thấy Tiểu Long Nữ, trong lòng một mảnh hỗn loạn, tìm kiếm khắpnơi. Mà đám người Hoàng Dung lúc này cũng thức tỉnh, Dương Quá đang ởĐoạn Trường nhai nhìn thấy trước mắt là ước hẹn mười sáu năm của TiểuLong Nữ, tâm hoảng ý loạn, Hoàng Dung liền nghĩ ra âm mưu về Nam Hảithần ni, Dương Quá cuối cùng cũng tin, ăn Đoạn Trường thảo giải độc củaTình Hoa. Dương Quá ăn Đoạn Trường thảo, hóa giải độc của Tình Hoa,đám người Hoàng Dung cũng rời khỏi về Tương Dương, mà Lục Vô Song cùngTrình Anh ở lại bồi Dương Quá, Dương Quá nói cùng với nàng kết nghĩa kim lan, ba người cũng tiến hành kết bái. Qua hơn một tháng, Dương Quá đãgiải hết độc hoa tình, không thấy một chút tin tức của Tiểu Long Nữ, rời khỏi Tuyệt Tình Cốc. Trên Đoạn Trường nhai phải tuyệt tình, đáy Tuyệt Tình Cốc khóc đoạn trường. Nơi này như tiên cảnh, hẳn là châm chọc như thế. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch thấy Tiểu Long Nữ từ trên vách núi đen nhảy xuống, Dương Quá cũng rời đi, liền muốn trở về báo cáo. Nhìn nha đầu ngồi ở bên vách núi ngẩn người, hai người nhìn nhau than thở không dứt. Thật ra thì từ sau khi Tiểu Vũ xuất hiện, bọn họ thu tin tức Chung lão đạitruyền đến, báo cho bọn hắn biết mục đích của nha đầu Tiểu Vũ, để bọn họ chú ý một chút, không làm hư việc. Cho nên vô luận là Tình Hoa,là Lý Mạc Sầu chết đi, hay Tiểu Long Nữ nhảy núi. Bọn họ biết được mỗilần Tiểu Vũ đều muốn xông ra giúp, cũng đều cản lại. Nha đầu Tiểu Vũmềm lòng, điểm này bọn họ biết. Nhưng vì đại cục, thật ra thì cũng là vì nàng cùng lão Đại. Nhiệm vụ này, bọn họ không thể lưu tình. “Tiểu Vũ, đi về.” Tiểu Hắc xông đến bên vách núi nhẹ nhàng gọi. Đáng tiếc kẻ đang ngẩn ngườihiển nhiên là bị đả kích không nhỏ, một chút phản ứng cũng không có. Hai người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên chờ nàng, thuận đường nghĩ biện pháp như thế nào dẫn nàng trở về. Một lát sau, Tiểu Vũ chợt mở miệng nói: “Các ngươi đi về trước đi, ta muốn ở chỗ này đợi một chút.” Tiểu Hắc Tiểu Bạch nghe vậy, có chút không yên lòng. Đứng tại chỗ chần chừ, không chịu rời đi trước. Tiểu Vũ cảm giác được hai người bọn họ còn chưa đi, nhìn vách đá sâu khôngthấy đáy, chợt tức giận quát: “Mọi người chết các ngươi còn lo lắng sao! Không thể để cho ta ở nơi này đợi!” Tiểu Hắc, Tiểu Bạch bị quát, cóchút không dám lên tiếng. Nha đầu Tiểu Vũ tức giận nổi nóng là lần đầunhìn thấy. Xem ra lần này thật chọc giận nàng. Thôi thôi, trước hết nêntrở về tìm Chung lão đại thương lượng một chút. Hai người nhìn nhau, gật đầu một cái, cuối cùng rời đi. . . . . . . Thấy kia hai người rốt cuộc rời đi, Tiểu Vũ ôm đầu gối, ngồi ở bên vách núi. Xoay người nhìn một chút mười sáu chữ trước mắt trên vách đá ở Đoạn Trườngnhai: “Mười sáu năm sau ở chỗ này gặp nhau, tình vợ chồng sâu đậm khôngđược trái lời”. Có chút tự giễu cười cười, thật là châm chọc. Trên sách từng viết, Tiểu Long Nữ xác thực không chết, nàng ở đáy vực sốngthật tốt. Phần ngoại lệ cuối cùng không như sách, có Tiểu Hắc, Tiểu Bạch tham gia, bọn họ nhất định theo lời Lưu Quang mà làm việc, cứ như vậy,Tiểu Long Nữ còn có thể sống sao! Khổ sở nhăn mày, nghĩ tới lúc TiểuLong Nữ nhào tới chỗ Dương Quá, cùng hắn chịu đựng nỗi khổ Tình Hoa. Sau đó Dương Quá lại vì nàng, ném đi thuốc giải duy nhất. Tình cảm như vậy, vì sao không được người chúc phúc? Thề nguyền sống chết như thế, vì sao phải bị ly tan! Đáng chết! Thật là đáng chết! Tiểu Vũ trong lòng trống không, quỷ sai không hiểu tình cảm, nhưng vì sao nàng khó qua như vậy? Cúi đầu vùi đầu giữa hai chân, khổ sở lại không khóc nổi, cũng coi là một loại bi kịch. Chợt, một đạo bóng dáng thoáng hiện, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cho là Tiểu Hắc hoặc là Tiểu Bạch trở lại, ngẩng đầu nổi giận nói: “Bảo các ngươi đi trước các ngươi nghe không hiểu sao?” Thanh âm khẽ ngưng,trước mắt là nam tử tuấn mỹ, Tiểu Vũ trong lúc nhất thời không biết nênnói những gì. Không thể làm gì khác hơn là chu mỏ, lẩm bẩm nói: “LãoĐại. . . . . .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]