Chợt ánh mắt hung tợn, tròng mắt hiện lên tia hồng quang, trong tay có hàoquang phát ra. Hình dáng biến hóa khôn lường, hẳn là một thanh kiếm sắcbén.
“Sau khi mẫu thân chết, ta đã thề trong lòng, ” hồi lâu, LưuQuang chợt thấp giọng nói, “Từ đó trở đi, phàm là ta muốn bảo vệ thứ gì, trừ phi bước qua được xác ta, nếu không, ai cũng đừng mong đụng vào đồcủa ta !”
Tiểu Vũ có chút không hiểu, những lời này? Là có ý gì?
“Tiểu Vũ, lời ngươi mới nói vừa rồi ta đã nhớ kỹ, những lời ta mới nói ngươi cũng phải nhớ kỹ.”
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Quang đột nhiên vung tay. Dùng sức một cái, đem thanhkiếm sắc bén cắm vào thật sâu bên trong vách đá. Ngừng lực đạo, LưuQuang không chút ngừng nghỉ. Trong tay dùng sức, ôm chặt Tiểu Vũ bay lên trời. Chân đạp trên thân kiếm đã cắm vào vách đá kia, mượn lực làm chothân hình đột nhiên hướng lên cao nhảy tới. Trên vách núi, một dây leoxanh biếc buông xuống. Lưu Quang tinh mắt, phóng qua bắt được, trên vách núi tựa hồ có người phối hợp ăn ý, đợi Lưu Quang bắt được dây leo thìliền dùng lực kéo bọn hắn lên. Trên đỉnh núi, Nhị Lang thần ngồi liệttrên mặt đất, trên mặt đã mất ý niệm sinh tồn. Hai gã thiên binh đứng ởbên cạnh, sau lưng, hoàng y bào đứng thẳng, tay áo theo gió tung bay.
“Lục Ngạc tiên tử, đa tạ!”
Lưu Quang hướng vách đá có một nữ tử mặc áo xanh lục gật đầu cảm tạ. Đốiphương khẽ mỉm cười, không nói tiếng nào. Cúi đầu nhìn lại, mới pháthiện người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623173/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.