Lưu Quang ánh mắt thâm thúy, không nói lời nào. Nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ.Đúng vậy, nếu như không phải là Hắc Bạch Vô Thường câu sai hồn, nha đầunày có thể ở Nhân giới trải qua một cuộc sống bình an hạnh phúc.
Bị Lưu Quang nhìn chăm chú như vậy,Tiểu Vũ cũng có chút cảm giác ngượngngùng. Bất giác cúi đầu, cái đầu nhỏ chợt nghĩ tới điều gì, trong miệngnhẹ nói thầm ra tiếng.
“Thật ra thì cũng có một nguyện vọng không thực hiện được. Nếu như Dĩ Hàn sống lại, thật là tốt bao nhiêu.”
Câu này thì thầm, thanh âm như muỗi bay vo ve bên tai, cơ hồ khiến ngườithường muốn nghe cũng nghe không được. Nhưng Lưu Quang là người phươngnào, người thính như hắn hiển nhiên là nghe được những câu này của TiểuVũ. Không khỏi sắc mặt biến đổi, nhưng ngay sau đó liền khôi phục nhưtrước.
Không thèm phiền não nữa, Tiểu Vũ hưng phấn bật lên trước, muốn đến gần ngôi sao xinh đẹp kia. Dưới chân vừa mới di chuyển chưađược một bước, tay liền bị người khác kéo lại.
Quay đầu lại, có chút không hiểu nhìn về người kéo tay nàng, nghi ngờ nói: “Lão Đại? Có chuyện gì vậy? Tại sao lại kéo ta?”
Lưu Quang ánh mắt ảm đạm, khẽ cau mày, nhìn Tiểu Vũ lắc đầu một cái.”Nha đầu, không nhớ sao? Bên kia là vách đá.”
Tiểu Vũ vui mừng cười một tiếng, vô vị nhún vai nói: “Ta biết rõ, ta sẽ cẩnthận. Ta mặc dù thích hồ nháo, nhưng không phải người ngu ngốc. Tự nhiên không có chuyện gì mà nhảy xuống.”
Dứt lời, muốn tiếp tục đi lại bị Lưu Quang cầm cánh tay, còn lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623165/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.