Lưu Quang nhận ra Tiểu Vũ bất thường, đưa tay xoa đầu nhỏ của nàng nói: “Nha đầu? Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, tròng mắt hàm chứa áy náy nói: “Lão Đại, thật xin lỗi. Ta lại gây rắc rối cho ngươi rồi. . . . . .”
Mọi người sửng sốt, hiển nhiên cũng không nhớ đến, nha đầu Tiểu Vũ này thế nhưng cũng có lúc hiểu chuyện biết mình làm sai?
Ha ha, Lưu Quang khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa! Thật xin lỗi cái gì? Chỉ như thả rắm thôi! Gây tai họa gìchứ, Bổn vương còn cảm thấy ngày qua ngày quá rảnh rỗi còn hi vọng ngươi cho ta làm chút chuyện đấy.”
Lão Đại! ! ! ! Tiểu Vũ kích động,đánh về phía ngực của Lưu Quang thất thanh khóc rống lên. Hành động lầnnày, làm cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc không ngớt. Lưu Quang đôitay mở ra, động tác cứng ngắc. Nhìn Tiểu Vũ trong ngực không biết nênnhư thế nào cho phải. Chung Quỳ một tay kéo người, đem đầu Tiểu Hắc Tiểu Bạch xoay qua. Trong miệng lẩm bẩm, phi lễ chớ nhìn! Người nào đó thôivuốt cằm, lâm vào trầm tư. Xem ra, một phần vạn khả năng này, cũng không phải là không có khả năng.
Câu chuyện cuối cùng chấm dứt, bất kể đúng hay sai, lúc Tiểu Vũ nhìn thấy Tư Huyền cùng Quân Lan cùng nhautrải qua cuộc sống hạnh phúc, thì trong lòng của nàng cũng cảm thấy ấmáp. Tiểu Vũ hiểu, không phải mối duyên nào cũng có thể hạnh phúc nhưvậy. Có người có thể sống sót, phải có người hy sinh. Nàng mặc dù khônghiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623154/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.