“Ta vốn ở một ngọn núi trên Nhân gian tu luyện mà thành, sớm đã được ngànnăm, biến ảo được thành hình. Vì trong núi đất đai cằn cỗi, cỏ hoa không thể sống sót đựợc, bất đắc dĩ ta phải hấp thu tinh hoa tinh khí củaNhật Nguyệt. Bởi vậy, biến ảo từng bước rất chậm, dần thụt lùi. Tu vi cứ như vậy đi xuống, mà như vậy chờ đợi ta cũng chỉ có cái chết. Đến mộtngày ta tỉnh lại, nghe đựợc hương bách thảo ngửi được vị trăm hoa. Tamới hiểu được, có một đôi vợ chồng trẻ đến sống trong núi, ở đỉnh núi đã hình thành một biển hoa.”
Dĩ Hàn lẳng lặng kể, trên mặt thủychung tươi cười, ánh mắt theo đó cũng trở nên mê ly, trong suốt. “Ta lần đầu nhìn thấy Tư Tư, đã biết sinh mệnh nàng không dài. Có lẽ nàng cũngbiết chính mình không thể sống lâu, cho nên mới si ngốc, không tiếc lấymáu dưỡng hoa, vì muốn cho Quân Lan hi vọng, nên đổi lấy một biển hoanày. Bởi vậy cơ thể của ta cũng có một phần máu của nàng. Cho nên tatừng thề, chỉ cần ta tu luyện thành công, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp kéo dài sinh mệnh cho nàng.” Nói đến đây, ánh sáng trong mắt Dĩ Hànchợt lóe, đất ở dưới chân bắt đầu hóa thành bụi phấn.
“Đáng tiếcnàng không đợi lâu được như vậy, ngày đó ta biến được thành hình người,cũng chính là ngày nàng mất đi. Ta tìm được hồn phách của nàng, nàng bithưong khóc, nàng nói với ta, nàng luyến tiếc phải ra đi. Lần đầu tiênta cảm giác được tư vị đau lòng, nhưng ta vẫn nghĩ bởi vì cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623152/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.