“Dĩ Hàn, mau dừng tay. Hãy thả vị muội muội này ra đi.” Cô gái si hồn khi nãy lên tiếng khuyên bảo.
Mỹ nam than nhẹ một tiếng, nhíu vai thả lỏng, “Tư Tư a. Ta cũng đâu muốnlàm khó vị tiểu mỹ nhân này. Nhưng mà nàng cũng nhìn thấy đó. Chính làdo đại thúc mặt đen quấn lấy nàng không tha, còn muốn bắt nàng đi. Takhông cho phép. Nàng nói xem, hai chúng ta cứ yên lặng ở trên núi này,sống cuộc sống của chúng ta, không phải rất tốt sao? Có phiền hà gì đếnbọn họ chứ? Trước kia nàng cũng đã cản ta mấy lần, không để ta ra tay,ta cũng đã nhịn xuống. Nhưng nàng xem, bọn họ vẫn không buông tha chonàng. Nếu ta không đánh lại, chẳng phải là để bọn họ xem thường sao?”
Chung Quỳ mặt lạnh hừ một tiếng, tận lực bỏ ngoài tai hai tiếng đại thúc tênmỹ nam vừa kêu mình. Đè nén cơn giận dữ xuống nói, “Cái gì mà an tĩnhsống qua ngày? Nơi này là nhân gian. Đối với một tên hoa yêu như ngươi,ta tạm thời không chấp nhất. Nhưng chính ngươi cũng phải hiểu, hồn phách mà ở lại nhân gian càng dài, sẽ càng ngày càng hư yếu. Sẽ hồn phi phách tán không bao giờ vào luân hồi được nữa. Ta xem ngươi chính là có tình ý với si hồn này, vậy thì ngươi nên thay nàng mà suy nghĩ. Không nên đểnàng tiếp tục lưu lại nhân giới.”
Lần này sau lưng không có tiếng đáp lại. Tựa hồ như đã hiểu ý tứ của Chung Quỳ, mỹ nam liền khẽ caumày. Thấy bộ dáng suy tư của mỹ nam, cô gái lập tức lắc đầu lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623127/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.