Công Tôn Ngạc đi thăm người sư đệ ở Trấn Oai tiêu cục, Nhan Duật từ chối đi cùng nên dạo quanh mấy quầy hàng nhạc cụ nhờ sửa lại cây tiêu của hắn. Tình hình là hôm trước quan binh lùng bắt thổ phỉ trên núi, đám thổ phỉ chạy trốn vào thành, lúc quan binh đuổi theo gây ra một trận hỗn loạn lớn. Nhan Duật và Công Tôn Ngạc đúng lúc có mặt, Nhan Duật còn bất cẩn bị đám người chạy loạn xô ngã, làm rơi cây tiêu ra đất, trầy xước không nhẹ. Hắn nghĩ cây tiêu này đã theo hắn lâu như vậy, không đành tâm vứt bỏ, mong là sửa được phần nào.
"Công tử, cây tiêu này đã cũ lắm rồi, chi bằng công tử thay cái mới đi. Ở chỗ ta cũng có vài cây tiêu tốt." Chủ quầy xem xong thì lắc đầu trả cây tiêu lại cho Nhan Duật và nói.
Nhan Duật ủ rũ từ chối. Hắn nhìn lên cao, trời cũng đã quá trưa, bèn quay lại quán trọ. Công Tôn Ngạc vẫn chưa trở về, Nhan Duật đói bụng không đợi y nổi nên gọi tạm vài món ăn ra bàn. Đang lúc nhai chân giò nóng hổi, ngẫu nhiên ngó quanh quẩn, hắn chợt giật mình khi phát hiện cách một chiếc bàn ở phía trước mặt, Cảnh Uyên đang ngồi trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhan Duật quên cả việc nhai tiếp, cơ hàm cứng đờ lại, trái tim đập phập phồng. Tại sao Cảnh Uyên lại có mặt ở đây? Hắn phải làm sao bây giờ? Có nên qua đó chào hỏi Cảnh Uyên hay giả vờ như chẳng nhìn thấy gì?
Khi Cảnh Uyên thu hồi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-canh-ba/2470386/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.