Những ngày tiếp theo, trời mưa rả rích không dừng. Tâm trạng của Nhan Duật càng lúc càng tồi tệ. Hắn bắt đầu không quan tâm Cảnh Uyên có đến hay không, không đến càng tốt, thậm chí hắn đã nghĩ bản thân không sống tiếp nữa càng tốt hơn. Vì thế, trong một đêm mưa, Nhan Duật dùng Linh Tê thổi khúc tiêu cuối, sau đó ăn lá Tử Cốt Linh tự sát. Vào giây phút đó, hình như hắn mơ màng nghe thấy tiếng đẩy cửa, có điều vì quá mệt mỏi, hắn vẫn chọn nhắm mắt lại hơn là cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc thì ai đã đến.
Nhan Duật ngủ một giấc, cứ nghĩ là giấc vĩnh viễn, không ngờ mạng của hắn vẫn còn rất lớn. Chỉ là, đến khi mở mắt ra, hắn mới ngỡ ngàng nhận thức được. Cái mà lão thiên gia muốn lấy là đôi mắt hắn. Hắn tự sát không thành, còn trở thành phế nhân. Hắn không khóc, không kích động. Lần đầu tiên trong đời, Nhan Duật cảm thấy hắn thật dũng cảm, bởi vì hắn cơ hồ không còn cảm giác để biết đau. Bạch Cơ dùng thuốc tẩm vào dải lụa trắng bảo hắn mang mỗi ngày. Còn về Cảnh Uyên, từ sau khi tỉnh lại đã không còn gặp được nữa. Hắn chỉ biết đêm đó, người đến chính là Cảnh Uyên. Bạch Cơ không trách cứ gì hắn tự sát, chỉ nói thật may vì Cảnh Uyên đến kịp lúc. Hắn lại nghĩ thầm, đó là may mắn hay xui xẻo? Hắn vốn không hề muốn sống tiếp.
Được khoảng vài hôm tự nhốt mình trong phòng, Nhan Duật chống cây gậy nhỏ cùng Bạch Cơ ra ngoài sân tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-canh-ba/2470362/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.