"Phách.." một tiếng động khe khẽ vang lên, nhưng không phải là tiếng kêu hoan hỉ kích tình, mà là một thanh âm thần bí nào đó lướt nhẹ qua tai.
Sau khi dục vọng biến mất, chân tình cũng nhanh chóng chìm vào một chỗ sâu thẳm trong tâm hải, cặp mắt mông lung nhập nhòa nước mắt của Khanh Nương đã ánh lên tia sáng của lý trí, sự thật tàn khốc làm cho đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập nổi đau thương, còn có sự bàng hoàng đối với tương lai, " Tam đệ, đệ như thế nào lại làm như vậy? ai da…"
Lời trách móc đầy u oán còn chưa dứt, thân thể mềm mại của Khanh Nương vừa mới đứng thẳng lại lập tức mềm ra ngả vào lồng ngực tiểu thúc, thúc tẩu hai người không hẹn mà cùng nhau cúi mặt nhìn xuống, hai khuôn mặt trong nháy mắt nổi lên những áng mây đỏ có hàm nghĩa bất đồng.
Kiều Tam chứng kiến chuyện này, trái tim vừa lại nóng nảy vừa lại thống khổ, nhịn không được ôn nhu nói: " tẩu tẩu tất cả đều là do đệ không tốt, bây giờ đệ sẽ bế tẩu về nhà nhé! "
" Không muốn, buông tay! " Khanh Nương tâm lý xấu hổ như là con gái phải về nhà chồng, không thể tiếp nhận hiện thực, thân thể mềm mại trở nên căng thẳng, theo phản xạ có điều kiện cố gắng dùng sức đưa tay đẩy tiểu thúc ra.
Kiều Tam bất động không hề di chuyển tiếp nhận lấy cú đẩy của tẩu tẩu, tuyệt không buông tay mà cứ ôm chặt lấy Khanh Nương y như cũ, lời nói ngưng trọng giống như là phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tu/193307/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.