Chương trước
Chương sau
“Luyến ái tựa như bão táp!”
Bạn tốt Doãn Thủy Hử đột nhiên đến đây thốt lên một câu như vậy, làm cho Quản Tam Quốc khẳng định hắn bị ngốc.
“A?” Hắn chỉ có thể đáp lại như thế.
“Ngươi không phải muốn hỏi vì sao ta đối với Thi Thi cô nương lại say mê như vậy sao?”, đưa tay cầm lấy bầu rượu, vẻ mặt của Doãn Thủy Hử lại rất bình tĩnh.
Mặt trăng trên trời so với bát mì thịt bò còn lớn hơn, Quản Tam Quốc cũng không lên tiếng.
Hắn quả thật là không rõ, ái mộ không được đối tượng đáp lại thế saoThủy Hử vẫn cứ lưu luyến, si mê? Là có điểm nào để hắn sinh ra loại cảmtình này, làm cho hắn từ nay về sau say mê cuồng dại, nghĩa vô phản cốmà rơi vào vòng tình cảm?
“Tam Quốc, ngươi có từng gặp qua có người vào ngày mùa hè, trong buổi trưa lại có bão táp mưa to?”, Doãn Thủy Hử vẫn ung dung nói
Vừa nghe thấy, Quản Tam Quốc đột nhiên hiểu được cảm giác Diễm Quan Nhân cho hắn.
Khi mới gặp nàng, cảm giác ban đầu cũng chính là mưa rền gió dữ.
Không có lý do gì, nói không nên lời, làm cho người ta không có sứcchống cự, như mưa to làm cho toàn thân hắn ẩm ướt, làm cho trong mắthắn, trong lòng hắn đều tràn đầu hình ảnh của nàng.
Tiên nữ, nàng quả thực là tiên nữ trong cảm nhận của hắn, nhưng…
“Tam Quốc, chuyện này thật ra cũng không phải không thể giải thích”,Doãn Thủy Hử rõ ràng đang ở trước mắt nhưng không biết tại sao thanh âmtrổ nên có chút mơ hồ.
Quản Tam Quốc hoang mang nhìn bạn tốt.
“Vậy như là cảm mạo.” Doãn Thủy Hử đối hắn cười khẽ , cảm khái nói “bão táp qua đi, toàn thân ẩm ướt sẽ luôn làm người ta bị cảm mạo, nhưngqua một thời gian thì sẽ khỏe lại, giống như ta, thời gian qua đi khôngcần uống thuốc cũng hết, ngươi cũng là..cũng là giống như vậy”
Trước mắt Doãn Thủy Hử là ai?
Không phải ảo giác, Quản Tam Quốc đột nhiên thấy trong lòng hoảng hốt khi không rõ lắm diện mạo của đối phươn, mắt trăng thật to, ánh trăngchiếu sáng khắp nơi cũng không liên quan, bạn tốt trước mắt giống như bị bóng ma bao trùm, hiện tượng quỷ dị như vậy là người ta kinh sợ.
“Cho nên thương thế của ngươi cũng tốt sao?”
Thanh âm phát ra từ người trước mắt nhưng không phải là thanh âm củangười Quản Tam Quốc đã nghe rất quen, hắn xác định người trước mắt không phải là Doãn Thủy Hử, như vậy là ai?
Bóng đen đến gần hắn, Quản Tam Quốc theo bản năng lui từng bước, từng bước, lại từng bước…
“Này không phải rất tốt sao?” thanh âm từng bước tới gần, nghe trongtrẻo nhưng lạnh lùng nói với hắn “ Doãn Thủy Hử mất một thời gian mới từ bỏ được sự si mê của mình, ngươi thật ra rất thuận lợi, chỉ một vấn đềtuổi tác đã khiến ngươi tỉnh mộng…”
Tấm màn đen ám ảnh giống như theo thanh âm tới gần mà tán đi, cho đến khi âm thanh gần ngay trước mắt, lộ ra gương mặt làm hắn tâm hồn hắn mơ mộng nhưng lúc này lại biến lớn đến kinh dị.
Quản Tam Quốc dù kiến thức rộng rãi, đối với gương mặt lớn hơn so với đầu người bình thường gấp năm lần cũng đổ rút một ngụm khí lạnh, cảngười bừng tỉnh.
Mộng!
Thì ra là mộng…vừa mới hiểu vừa rồi là ác mộng, còn chưa kịp thở lấyhơn lại đột nhiên phát hiện đầu người giống y như trong mộng xuất hiệntrước mặt.
Trong đầu hắn xuất hiện một mảnh trống rỗng, nhịp tim đập lớn như là đánh trống trận, còn chưa phân rõ là thật hay là mơ.
Quản Tam Quốc không hề biết rằng vẻ mặ tràn đầy kinh hách, làn datrắng nõn phiếm hồng, ánh mắt trừng lớn mang theo một chút hoang mang ởtrong mắt người khác lại cực kỳ đáng yêu.
Ngón tay ngọc trắng xanh có chút lành lạnh khẽ vuốt lên khuôn mặt còn chưa hoàn hồn của hắn, sau đó không chút do dự mà nhéo mạnh một cái,còn ác ý xoay xoay làm cho hắn không thể không hoàn hồn.
“Diễm, Diễm, Diễm…… Cung chủ?” Quản Tam Quốc cố gắng duy trì ngữ điệu bình tĩnh, làm như không có người nhéo mặt hắn…
“Chi!” Mỹ nhân không nói gì, nhưng tiểu tuyết cầu trên vai mỹ nhân thì lêu lên một tiếng.
“Cái kia…… Cung chủ có việc gì xin cứ nói, nếu không xin đợi mộtchút”, Quản Tam Quốc cảm thấy lúc này không thích hợp để nói chuyện.
Nhìn thấy tuyệt thế giai nhân vẫn lạnh lùng như không tính đáp lờihắn, Quản Tam Quốc cố gắng cứu vãn tình thế “ ít nhất, thỉnh cung chủtrước hết bỏ mặt ta ra”
Bởi vì câu này, bàn tay đang nhéo hai má của Quản Tam Quốc cuối cùngcũng bỏ ra, đồng thời còn làm cho người ta ngoài ý muốn nghe được giainhân lên tiếng “ ngươi đang ngủ”
“Thực xin lỗi.” Quản Tam Quốc theo thói quen lên tiếng, lập tức giật mình, buồn bực chính mình.
“Ngươi có biết như vậy sẽ dễ dàng bị mất mạng”, Diễm Quan Nhân lạnh lùng nói.
Quản Tam Quốc cũng biết tắm suối nước nóng nếu ngủ quên quả thật rấtnguy hiểm, nếu là bình thường thì việc này nhất định không xảy ra, cóthể thấy được lần này tổn thương do giá rét đã làm ảnh hưởng đến nguyênkhí của hắn.
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc chỉ chú ý đến việc tắm suối nước nóng.
Hắn cũng không có thói quen toàn thân trống trơn nói chuyện với người khác, cho dù thân mình ngâm trong nước người ta cũng không nhìn thấyđược.
“Diễm cung chủ tìm ta, có chuyện gì quan trọng sao?”, đi thẳng vàotrọng tâm, Quản Tam Quốc muốn tốc chiến tốc thắn, nhanh chóng chấm dứttình trạng xấu hổ này.
Hắn tự nhận khí thế mười phần, lại hồn nhiên không biết gương mặt trẻ con phiếm hồng của hắn hoàn toàn bán đứng hắn…Mà cho dù hắn biết cũngsẽ kiên quyết không thừa nhận khuôn mặt đỏ bừng cùng thân thể trầntruồng của hắn có quan hệ gì, đó chẳng qua là do ngâm nước nóng, nhấtđịnh là như vậy.
Diễm Quan Nhân nghe hắn hỏi, cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó làm như không nghe thấy mà rời đi.
Quản Tam Quốc ngẩn người.
Tình huống này là sao?
Sau khi mặc quần áo vào, Quản Tam Quốc mất một phen công phu mới tìmra được tung tích của Diễm Quan Nhân. Đây cũng không phải là chuyện dễdàng gì.
Trong Ngự Hoa cung rộng lớn, hắn chỉ gặp được vài người, chỉ cần nghe hắn hỏi tới cung chủ địa vị cao quý thì các nàng đều có phản ứng giốngnhau
“Hiện tại là thời gian cung chủ luyện công, tốt nhất đừng làm phiền nàng”
Sau khi cho hắn đáp án giống nhau như đúc, lại cùng tươi cười xinlỗi, sau đó tự động bỏ qua vấn đề của hắn, nói là có việc cần làm liềnchạy đi.
Đương nhiên cũng không thực sự chạy đi, nhưng cái kiểu bỏ đi vộivàng kia đối với Quản Tam Quốc mà nói chẳng khác gì bỏ của chạy lấyngười.
Dù vậy, cũng không làm khó được hắn.
Có cái gọi là núi không dời thì đường chuyển, đối với người cuối cùng gặp được, hắn liền đổi nội dung câu hỏi thành Diễm Quan Nhân ngàythường luyện công ổ chỗ nào, đáp án cuối cùng như hắn muốn.
Cung chủ luyện công tại cái sân trống ở phía tây Ngự Hoa cung.
“Tam Quốc đệ đệ, ngươi hỏi chỗ cung chủ luyện công để làm gì?”, Tiểu Thọ trả lời xong mới nghĩ tới vấn đề này.
Năng lực học tập, bắt chước của Quản Tam Quốc rất cao.
“Không có gì.” Hắn yên lặng rời đi, giống ý như phong cách của người ở Ngự Hoa cung, chỉ để lại mấy câu “ ta tính dành ít thời gian để luyệncông cho nên thuận miệng hỏi thôi, không có chuyện gì quan trọng”
Đang đi về phía tây, Quản Tam Quốc đột nhiên dừng bước.
Sau khi biết được địa điểm, vui mừng qua đi Quản Tam Quốc giờ mới tự hỏi, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tuy rằng vừa rồi ở suối nước nóng có xảy ra chuyện, nhưng cũng chỉ là chuyện không đầu không đuôi, nếu muốn nói thì đã sớm nói chứ đâu cầnhắn chạy đến hỏi “ hắc, cung chủ, vừa rồi trong lúc ta còn lõa thể,ngươi rốt cuộc muốn nói với ta chuyện gì?”
Chỉ nghĩ tới, Quản Tam Quốc cũng thất cực kỳ vớ vẩn, nhịn không đượcdùng sức xoa hai má của mình, một lần nữa tự động viên bản thân
Bình tĩnh một chút!
Đối phương là cung chủ của Ngự Hoa cung, còn có thể là tiền bối bốn mươi, năm mươi hoặc thậm chí là sáu, bảy mươi tuổi.
Mặc dù địa vị của tiên nữ trong cảm nhận của hắn vẫn vững như bànthạch, nhưng Quản Tam Quốc cũng đủ lý trí để hiểu rằng mình đối với cung chủ không phải là loại tình cảm nam nữ mà chính là thưởng thức, chỉ lànhư vậy.
Đúng vậy! Chính là như vậy!
Đối phương là tiên nữ không nhiễm bụi trần, chỉ có thể ngắm nhìn từxa, hắn đối với nàng chỉ là sự thưởng thức từ tận đáy lòng, cũng chỉ lànhư vậy, không có ý gì khác.
Quản Tam Quốc cố gắng ổn định tâm lý, cuối cùng cũng đi về phía tây.
Vốn là thanh niên say mê nghiên cứu võ học, tiến vào được Ngự Hoacung lại đúng lúc cung chủ đang luyện công, nếu hắn không đến xem để mởrộng kiến thức thì mới chân chính là trong lòng có quỷ.
Vì muốn chứng minh nội tâm an tĩnh, chứng minh tâm tư hắn trong sáng, cũng đã vứt bỏ sự si tâm vọng tưởng không thích hợp, hắn đương nhiênphải đi chuyến này.
Nhưng không nghĩ tới…… trong sân không một bóng người.
Đang tính giả đò vì lơ đãng mà đi tới nơi này, sau đó không cẩn thậnmà nhìn xem một chút, nhưng kế hoạch của hắn hoàn toàn thay đổi, QuảnTam Quốc hồ nghi kiểm tra một lượt, đúng là không có người.
Người đâu?
“Chi!”
Âm thanh này Quản Tam Quốc cũng không xa lạ, là của tiểu tuyết cầulúc nào cũng bám trên vai tiên nữ, nhưng âm thanh đây còn hình ảnh đâu?
Không lên tiếng, điểm mũi chân một cái, Quản Tam Quốc nhảy lên nócngôi nhà chứa vũ khí, đan dược, nghe được âm thanh truyền tới từ hậuviện.
Không biết một cái nhìn này làm vận mệnh của hắn không thể quay đầu…
Một hồ một điêu, mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau, răng nanh lộ ra, giằng co…
Tình hình đang hết sức căng thẳng, nhưng nháy mắt, một bàn tay trắng nõn vung lên một cái, hai con vật kia đều bị nhấc lên.
Tiên nữ dung nhan vẫn lạnh lùng như trước nhưng ánh mắt cũng hơi thởđã bớt băng giá, đưa tay giáo huấn tiểu hồ ly một cái “ ăn cơm, đừngđùa”
Nàng đem tiểu hồ cầu đặt trước cái bát, còn tiểu tuyết cầu thông minh vội bám lấy cổ tay của chủ nhân, rồi theo đó mà trèo lên chỗ hõm vaicủa nàng, ngoan ngoãn ngồi ở đó.
An trí xong, Diễm Quan Nhân quay sang vỗ lên cái đầu nho nhỏ chỗ đầuvai kia, tức giận nói “ nếu nó lớn hơn một chút, liệu ngươi có dám khiêu khích hay không?”
Mao bảo chi một tiếng, giống như ở kháng nghị.
Đối mặt với âm thanh kháng nghị này, Diễm Quan Nhân nhẹ nhàng nói “nó còn nhỏ, cũng giống như đại cầu, nhị cầu, tiểu cầu,cùng nhau lớn lên, chỉ là đùa giỡn, không có lá gan ăn chúng nói”
Liền cho tiểu tuyết hồ lớn, tiểu tuyết hồ nhỏ một cây củ cải, còntiểu tuyết hồ bé không lớn hơn so với củ cải bao nhiên cũng đang nhào vô gặm củ cải.
Diễm Quan Nhân nhìn lại thấy tuyến hồ cục cưng cùng tuyết thỏ cụccưng đều đang ăn cơm, hai sinh vật lông xù đứng ở hai bên, bộ sáng vôcùng khôi hài cũng rất đáng yêu.
Nhưng trong mắt Quản Tam Quốc người lẽ ra giờ này đang luyện công lại đứng ở đây nhìn mấy sinh vật kia ăn cơm mới thực sự đáng yêu, làm người ta mềm lòng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng được bên dướikhuôn mặt lạnh lùng như băng kia lại là một trái tim ấm áp, biết yêuthương động vật?
Quản Tam Quốc thật cảm thấy hoa mắt tâm mê, cũng đột nhiên nhớ tới chuyện mới vừa rồi xảy ra ở suối nước nóng…
Nàng phát hiện hắn ngâm nước suối rồi ngủ mê là ngẫu nhiên hay nàngcó chú ý đến động tĩnh của hắn, bởi vậy mới cố tình cảnh báo hắn tỉnhlại?
Nghĩ đến nàng có khả năng đem hắn để ở trong lòng mà chú ý, nội tâm của Quản Tam Quốc run sợ không thôi, lý trí có chút bài trừ.
Hương hoa theo gió bay tới, hang đông này quả thật kỳ tích độc nhấtvô nhị do thiên nhiên tạo thành, rõ ràng bên ngoài là cuồng phong bạotuyết mà trong hang động không khí lại ấm áp dễ chịu, hoa nở bốn mùa…
Diễm Quan Nhân một bên nhìn mấy sinh vật ăn cơm, một bên tự vận côngluyện tâm pháp, làm cho đóa hoa vốn rụng xuống sẽ rơi xuống đất là múaxoay tròn trong không trung.
Mấy con thú ăn uống no đủ liền bắt đầu đùa giỡn, khi phát hiện rahiện tượng kỳ lạ liền chạy đuổi theo bông hoa kia, chỉ có mao bảo vẫnbám trên vai chủ nhân, làm ra bộ dáng duy ngã độc tôn, coi thường nhómtiểu thí hài ngây thơ chơi đùa.
Mấy con thú kia chạy tới chạy lui, quang cảnh rất thú vị, khuôn mặtxinh đẹp tuyệt trần mang theo ý cười dung túng làm cho Quản Tam Quốctrên nóc nhà nhìn thấy, nội tâm như bốc lên ngọn lửa vô hình.
Cuối cùng, tơ bông cũng rơi xuống theo sự thu công của Diễm QuanNhân, một hồ ba thỏ cũng xếp hàng trước mặt nàng, giống như đang đợinàng duyệt binh, hình ảnh ngọt ngào đó làm Quản Tam Quốc quên cả nín thở ngưng thần, không tự giác thở ra một hơi…
Chết!
Diễm Quan Nhân là cao thủ, liền quay đầu lại, nhìn thấy hắn.
Xấu hổ như vậy nên trong nháy mắt, Quản Tam Quốc không nghĩ ra đốisách để đối phó, chỉ thấy chân hơn run, lúc này là run thật, dù sao thìcũng mới dạo một vòng từ Quỷ Môn quan về nên khí lực chưa phục hồi hoàntoàn.
Đương nhiên từ nóc nhà lăn xuống thì là chuyện ngu xuẩn đến mức nào, nên Quản Tam Quốc cố gắng tránh né.
Nhưng có người đã ra tay sớm hơn hắn, khi hắn còn do dự, chưa có cơhội bày ra năng lực ứng biến thì đôi bàn tay mềm mại của tiên nữ đã ởgiữa không trung tiếp được hắn.
Thế giới trong nháy mắt này dường như đứng lại.
Quản Tam Quốc chỉ biết nhìn nàng, nhìn gương mặt lạnh băng tưởng nhưvô tình kia lại không do dự mà cứu người, thần thái còn rất chuyên chú,làm hoa mắt mê người như vậy…
Diễm Quan Nhân thuận lợi cứu được người, thấy Quản Tam Quốc gương mặt giống trẻ con còn mang theo một đôi mắt to sáng lại ngập nước nhìnnàng, làm nàng không tự giác mà quay sang nhìn mấy con thú kia.
Bị ánh mắt đánh giá của Quản Tam Quốc quấy rối, nàng hơi nhíu mày.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?
Người này, thật sự là cực kỳ giống như một con thú mới sinh, giống như vừa rồi nàng ngoài ý muốn cứu được một thằng nhãi con…
Nhịn không được lại đánh giá, nhìn gần mới phát hiện tuy rằng gươngmặt trẻ con, bộ tính cũng trẻ con cần được người ta bảo hộ nhưng thật ra hắn còn cao hơn nàng.
Như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì hắn khiến người ta có cảm giác như vậy?
Là do lúc trước bị thương vì giá lạnh, làm cho thân hình suy yếu nên mới vậy sao?
Diễm Quan Nhân đưa tay nhéo hai gò má nhiễm hồng của hắn, một lần lại một lần
Đối với đôi bàn tay trắng nõn lỗ mãng kia, Quản Tam Quốc trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn…
Tình huống này là sao?
Gương mặt cảm thấy hơi đau, hắn theo trực giác nắm lấy hai tay của nàng.
“Cái kia……” Cố gắng làm bộ như lơ đãng kéo hạ tay nàng, nhưng lạiluyến tiếc buông ra, hắn chỉ có thể ra vẻ không phát giác, vẻ mặt hảo vô tội nói:“Ta vốn là tưởng cùng Diễm cung chủ lãnh giáo võ học của NgựHoa cung một chút, không ngờ lại nghe thấy âm thanh kỳ quái, nhất thờitò mò tìm coi là gì, không phải là cố tình rình coi, cho nên…cho nên…”
Diễm Quan Nhân giống như thực không phát hiện hành động của hắn khảnghi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, thấy không có vẻ bệnh hoạn mà ngược lại còn trắng hồng đáng yêu, trong lòng cảm thấy vừa lòng.
Quản Tam Quốc thấy nàng không có tức giận hay phản ứng gì, liền đánhxà tùy côn, tiếp tục vô sỉ ra vẻ vô tội hỏi “ cung chủ vui vẻ như vậy, ở hậu viện còn nuôi dưỡng sủng vật?”
Khi Diễm Quan Nhân phi thân cứu người, mao bảo cũng rất thông minh mà bay lên chạc cây, đang kêu xèo xèo hai tiếng, tựa hồ như tức giận vớihai từ sủng vật của hắn.
“Đó là do tình cờ nhặt được”, Diễm Quan Nhân nhìn mấy con thú trả lời “ đợi chúng lớn hơn một chút sẽ thả chúng về lại với núi rừng”
Không nghĩ dừng lại câu chuyện, Quản Tam Quốc liền nói tiếp “ vậy khi cung chủ không có trong cung thì bọn chúng phải làm sao?”
Diễm Quan Nhân trầm mặc, coi như ở tự hỏi vấn đề này.
“Phồn Hoa lệnh dù sao cũng liên quan tới sự tình trọng đại, nếu cungchủ không phản đối, tại hạ hi vọng nhanh chóng cử người thực hiện”, Quản Tam Quốc nhắc nhở.
Kỳ thật trong lòng cả hai đều biết, mấy ngày nay trì hoãn là vì lolắng thương thế của hắn không chịu nổi đường xa lặn lội, nhưng hắn tĩnhdưỡng hai ngày thể lực cũng đã khôi phục bảy, tám phần, đến lúc đó nhấtđịnh có thể lên đường.
Như vậy……mấy sinh vật mà nàng nuôi dưỡng này nên làm thế nào cho phải?
Quản Tam Quốc hợp lý phỏng đoán, trước mắt trong Ngự Hoa cung khôngcó người nào biết được cung chủ vĩ đại của các nàng lại thu lưu mấy sinh vật nhỏ này.
Hành vi đáng yêu cũng không có ai biết.
Đáy lòng Quản Tam Quốc nổi lên cảm giác ngọt ngào, đặc biệt lúc nàycòn nhìn thấy vẻ mặt suy tư thật sự của nàng, hắn nhịn không được vụngtrộm nhìn chổ bàn tay hai người nắm lấy nhau.
Hắn cảm thấy không xong, tiên nữ lạnh lùng lại lộ ra bộ dáng suy tư,làm cho lý trí của hắn hoàn toàn bị đánh bại, hắn cảm thấy bốn mươi, năm mươi, thậm chí là sáu, bảy mươi tuổi cũng không là vấn đề.
Hắn là hết thuốc chữa rồi sao?
“Vấn đề này giao cho ngươi .” Diễm Quan Nhân đột nhiên nói câu này.
Bởi vì này câu, ánh mắt của Quản Tam Quốc từ chỗ bàn tay hai ngườinắm lấy nhau lại chuyển sang gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của nàng.
“Trước khi xuất phát, ngươi hãy nói với Thược Di là ngươi nhặt đượcbọn chúng về đi”, gật gật đầu, Diễm Quan Nhân cho rằng phương án củanàng rất hoàn mỹ, tuy nhiên đang định đưa tay vỗ vai hắn để giao nhiệmvụ thì mới phát hiện bàn tay đang bị hắn nắm lấy.
Nhíu nhíu mày, dùng sức rút tay về, nàng lạnh lùng thốt “ đến lúc đóngươi nhờ các nàng thay ngươi chăm sóc bọn chúng, đợi khi bọn chúng lớnhơn một chút thì thả chúng đi”
Cho dù Quản Tam Quốc trong lòng có chút mất mát, nhưng là sẽ khôngbiểu hiện ra ngoài, nhìn nàng ngồi xổm xuống chơi đùa với mấy sinh vậtkia, hắn làm ra vẻ không có gì, cũng ngồi xuống cùng nàng, thuận tiệnhỏi “Cung chủ sẽ không luyến tiếc sao?”
“Vì sao phải luyến tiếc?” Diễm Quan Nhân cảm thấy có chút không hiểu.
Mao bảo lại nhảy trở về trên vai chủ nhân, nhe răng trợn mắt với Quản Tam Quốc, ra sức thị uy.
Diễm Quan Nhân ôm mao bảo xuống,cũng không nhìn hắn một cái mà chỉchăm chú vào mấy sinh vật kia, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “chúng nó vốn sống ở núi rừng, lớn lên thì tự nhiên nên trở về”
Ý tứ này là…… sao?
Vì cầu xác nhận, Quản Tam Quốc cố ý hỏi:“Nhưng sau khi thả về lại núi rừng, tuyết hồ có thể sẽ ăn thịt tuyết thỏ, chẳng phải uổng phí côngnuôi dưỡng của cung chủ sao?”
“mạnh được yếu thua, đây là quy luật tự nhiên”, Diễm Quan Nhân nhìnhắn một cái, nghi hoặc không hiểu sao hắn lại đưa ra vấn đề kỳ quái nhưvậy “ ta nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ chúng nó trữ hàng, nhưng cuối cùng chúng nó vẫn phải dựa vào chính mình, quy luật sinh tồn nơi núi rừngkhông nên vì ta mà thay đổi”
Lạnh lùng thản nhiên, bộ dáng làm như vô tình không để ý nhưng QuảnTam Quốc phát hiện dù nàng có vẻ lạnh lùng, lại khó gần nhưng thật rabọn họ là có hỏi thì có đáp.
Hắn lại phát hiện, nàng tuy lạnh lùng làm người ta cảm thấy khó gầnnhưng thực tế là vì nàng không biết nên đối xử với mọi người thế nào,cho nên mới tạo ra vẻ lạnh lùng, xa cách.
“Cái kia……” Cố gắng làm ra bộ dáng vô tội cùng tò mò nhất, Quản Tam Quốc hỏi “cung chủ có từng rời khỏi Ngự Hoa cung sao?”
Diễm Quan Nhân quay đầu nhìn hắn một cái.
Đôi mắt to sáng, bộ dáng vô tội, lại thêm tư thế ngồi giống như đạikhuyển, làm Diễm Quan Nhân không tự giác mà vỗ lên đầu hắn hai cái.
Vỗ vỗ.
Quản Tam Quốc chỉ cảm thấy bị vỗ hai cái, sau đó không đáp lại mà bỏ đi.
Nàng cứ như vậy đi rồi.
Quản Tam Quốc biết, đây là Ngự Hoa cung, “không muốn trả lời là hình thức.
Nhưng, đã không ngăn cản được hắn.
Tuy rằng lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi, nhưng chỉ cầnhắn muốn, dù là nhất thời không muốn trả lời cũng không ngăn cản đượchắn hiểu những gì nàng suy nghĩ trong lòng.
Chỉ cần hắn muốn thì việc hiểu biết nàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Thật vậy, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.