Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu thư, dựa theo phân phó của ngươi, sau ngày Hiệp Nhị tiểu thư truyền tin, liền dẫn người đến địa điểm theo như trong thư, chính là cuối cùng cô gia không đi, Hiệp Nhị tiểu thư khó thở mà quay về." Mộc Vân Trúc nhìn mấy ngày nay tiểu thư nhà mình đột nhiên trở nên thực rảnh rỗi, đã có hai ngày tiểu thư các nàng không đi thư phòng xem sổ sách, như vậy còn chưa tính, tiểu thư mỗi ngày còn mặt mang tươi cười ngồi ở trong phòng hoặc là ở hoa viên đọc sách, như vậy có phải rất kì quái hay không, mà ngày thường người kia hẳn là 'chơi bời lêu lổng' lại đột nhiên dậy sớm bận rộn.
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày suy tư một hồi hỏi:"Cũng biết người nàng mang đi là người thế nào?"
"Tiểu thư, nếu Tiêu Nhất bọn họ không nhìn lầm, những người đó đều là những nhân vật hung ác." Mộc Vân Trúc thoáng nhớ lại, nghĩ đến thời điểm Tiêu Nhất lo lắng nói cái này, không khỏi vì vị cô gia này của các nàng cảm thấy may mắn, nếu hắn háo sắc hơn một chút, lòng hiếu kỳ nặng hơn một chút, ngày đó thật sự đi phó ước, hậu quả không cần đoán, theo lần đầu tiên gặp mặt đẫm máu của hắn cùng Hiệp Nhị tiểu thư là có thể biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào.
"Mộc Vân Trúc, đi xuống để cho Tiêu Nhất thông tri cho biệt viện, tìm vài người âm thầm che chở Bạch Liêm, đặc biệt trong khoảng thời gian này, nhưng việc này không thể làm cho Bạch Liêm biết, thư viện bên kia Nhất Nguyệt cũng đồng dạng tìm thêm vài người đi theo." Tiêu Ảnh Nguyệt mày liễu khinh nhăn, nói xong thoáng suy nghĩ một chút lại nói:"Hiệp Nhị đến trong phủ làm khách nhiều ngày, ta cũng nên đi qua vấn an một chút mới phải, Cầm Thư một hồi truyền lời nhắn đến đông sương."
"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư sau khi ứng hạ liền cùng Mộc Vân Trúc lui đi ra ngoài.
"Ảnh Nguyệt." Bạch Liêm ôm tiểu Nhị Nguyệt nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt ở hoa viên đọc sách, cười tủm tỉm bước nhanh tới gần.
"Tỷ tỷ." Tiểu Nhị Nguyệt nhu nhu đồng âm lộ ra hai má hồng đáng yêu, từ trong lòng Bạch Liêm giãy dụa đứng ở dưới đất, ôm trong tay buồn cười tiểu lão hổ, bổ nhào vào bên chân Tiêu Ảnh Nguyệt.
Tiêu Ảnh Nguyệt hồi Bạch Liêm một tươi cười thản nhiên, buông sách trong tay, thân thủ ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng.
Tiểu Nhị Nguyệt gấp gáp giơ tiểu lão hổ bằng vải trong tay cho Tiêu Ảnh Nguyệt như hiến vật quý nói:"Tỷ tỷ, xem, tiểu lão hổ của ca ca."
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc tiếp nhận lão hổ bằng vải trong tay tiểu Nhị Nguyệt, sau khi đánh giá cẩn thận hồi lâu quay đầu nhìn Bạch Liêm đang có vẻ mặt xấu hổ nói:"Thì ra lão hổ ờ gia hương phu quân là lớn lên có bộ dáng như thế!" Lỗ tai bằng vải này rất là kỳ quái một lớn một nhỏ không nói còn khá dài, nói lỗ tai này là tai hổ còn không bằng nói là lỗ tai thỏ càng chuẩn xác chút, ánh mắt cũng là như vậy, kỳ quái nhất là còn không có cái mũi, tứ chi liền lại càng không cần phải nói, đã không thể đem cái gì đó tản ra bốn hướng bốn phương gọi là chân lão hổ, càng kỳ lạ là bên kia thượng khâu lại châm tuyến chân, vô luận thấy thế nào đều như là răng cưa nhiều một chút đi.
"Lão hổ ở gia hương ta không phải có bộ dáng này, một loại động vật khác chính là lớn lên bộ dáng như vậy." Bạch Liêm ban đầu vì năng lực động thủ của mình còn cảm thấy một trận đắc ý, hiện tại bị ánh mắt trêu tức của đại lão bản nhìn trên mặt một trận nóng bỏng.
"Còn có động vật bộ dáng như vậy?" Tiêu Ảnh Nguyệt đạm cười liếc liêm tử chống đỡ.
"Ân, động vật này tên gọi Tỳ Hưu*, nhưng lại là một loại động vật rất giỏi, năm đó thần thú tọa kỵ của Khương thái công Khương Tử Nha chính là Tỳ Hưu này." Bạch Liêm vì trình độ thủ công của mình mà nói láo.
[*Tỳ Hưu: Rồng sinh ra chín con, là chín loài thần thú không phải rồng, Tỳ Hưu là một trong số đó. Tỳ Hưu có đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, hình dáng giống sư tử, lông màu xám trắng, có cánh ngắn, trên đầu có hai sừng. Tỳ Hưu thường được tạc ở cửa phủ tài chính để cầu chiêu tài ích thọ, quốc khố dồi dào.
Đến thời Thương, Khương Tử Nha giúp Vũ Vương đánh vua Trụ, trên đường hành quân vô tình gặp phải một con Tỳ Hưu. Thời đó, con người còn chưa biết đến Tỳ Hưu, Khương Tử Nha chỉ thấy dáng vẻ của nó oai vệ dũng mãnh, bèn thu phục nó làm thú cưỡi cho mình.]

(tại vì để mọi người dễ hình dung Tỳ Hưu với ý nghĩa của nó nên mình tìm thông tin rồi chèn vào, ai có hứng thú tìm hiểu thêm thì cứ Google là ra)
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt rất là tò mò nhìn Bạch Liêm.
"Ca ca, Khương thái công câu cá!" Tiểu Nhị Nguyệt cũng xoay qua vỗ tay nhìn Bạch Liêm.
Nhìn thấy Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc chỉ có thể ha ha cười giải thích:"Ảnh Nguyệt, bởi vì trước kia thường xuyên kể chuyện xưa cho Nhất Nguyệt cùng Nhị Nguyệt, chuyện xưa về Khương thái công này nói nhiều lần, nếu Ảnh Nguyệt có hứng thú, ta có thể nói cho Ảnh Nguyệt nghe một chút."
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
Bạch Liêm một trận đắc ý, nàng xuyên đến nơi này, tuy rằng chữ viết không đẹp thế nào, ngẫu nhiên còn có thể đọc sai vài chữ viết sai vài từ, võ cũng không được, không có thể giống như phần đông nhân sĩ xuyên qua sống oanh oanh liệt liệt như vậy, nhưng là nàng ngẫu nhiên kể vài cái thần thoại chuyện xưa, cô bé lọ lem công chúa bạch tuyết gì đó vẫn là có thể dụ dỗ một hài tử đáng yêu giống tiểu Nhị Nguyệt như vậy, hiện tại thuận tiện dụ dỗ đại lão bản một chút. Lần này người nghe có thêm đại lão bản, Bạch Liêm giảng lại sinh động như thật, ngôn ngữ tứ chi cũng phong phú, đem tiểu Nhị Nguyệt chọc cười khanh khách không ngừng vỗ tay nhỏ bé kêu ca ca, đồng thời cũng làm cho đại lão bản nghe mày liễu loan loan, trên mặt từ đầu tới cuối đều lộ vẻ nhợt nhạt độ cong.
Bạch Liêm nhìn đến tiểu Nhị Nguyệt bị đại lão bản chọc đến cười khanh khách không ngừng, cùng đại lão bản ôm tiểu Nhị Nguyệt trên mặt vẫn mang theo thản nhiên ý cười, có một khắc liền xuất thần nhìn trường hợp hai mỹ nhân một lớn một nhỏ hỗ động như vậy.
Nếu đại lão bản có đứa nhỏ, sẽ là thế nào đây? Hẳn là cũng giống như tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu như vậy, lớn lên hẳn là cũng tuyệt thế xuất trần giống đại lão bản đi. Nghĩ đến đây tâm Bạch Liêm bắt đầu co rút đau đớn, sau khi đại lão bản cùng một chỗ với nàng, sẽ không có tiểu hài tử, nhưng nếu đại lão bản muốn một đứa nhỏ thì làm sao bây giờ, buông tay sao? Đáp án thực rõ ràng, nàng sẽ không, nhưng là đại lão bản thì sao? Nàng là đứa nhỏ duy nhất của Tiêu gia, nếu nhạc phụ đại nhân biết chân tướng sẽ thế nào? Nhất định sẽ không cho phép đi, càng nghĩ tâm càng đau.
Tiêu Ảnh Nguyệt đùa tiểu Nhị Nguyệt, vẫn đều chú ý Bạch Liêm đứng ở một bên ngây ngô cười, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng đột nhiên từ ngây ngô cười biến thành vẻ mặt tái nhợt, đồng thời bộ dáng giống như lung lay sắp đổ, mày liễu nhíu chặt, vội vàng đưa tới đại nha hoàn một bên, đem tiểu Nhị Nguyệt mang đi. Vội vàng đứng dậy tới gần người sắc mặt tái nhợt, khẩn trương giúp đỡ hỏi:"Bạch Liêm, thân thể làm sao, không thoải mái sao?"
Nghe được thanh âm của đại lão bản, Bạch Liêm nhìn đối phương bởi vì lo lắng mà nhíu chặt chân mày, nước mắt lại không tiếng động lao ra hốc mắt, thân thủ vòng ra sau lưng ôm lấy đối phương, kéo vào trong lòng gắt gao ôm, đem khuôn mặt mang theo lệ vùi vào hõm vai của đối phương.
"Bạch Liêm?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày đưa tay phủ phía sau lưng Bạch Liêm.
Qua một hồi lâu, Tiêu Ảnh Nguyệt cảm giác được cảm xúc của đối phương hơi chút bình tĩnh trở lại, thân thủ đem đầu của người giống như đà điểu vùi vào trong hõm vai của mình đào ra, không cho đối phương trốn tránh nhìn vào ánh mắt Bạch Liêm hỏi:"Bạch Liêm?"
"Ảnh Nguyệt, thực xin lỗi!" Bạch Liêm thanh âm còn mang theo nức nở.
Thực xin lỗi? Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được Bạch Liêm nói, tâm đi theo đau xót, hàm răng khẽ cắn môi dưới, trấn tĩnh hỏi:"Vì sao phải nói xin lỗi?" Nói xong Tiêu Ảnh Nguyệt sắc mặt có điểm tái nhợt.
Bạch Liêm lắc đầu, tiếp tục nức nở.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến đối phương lắc đầu, tâm trầm xuống, nguyên bản tay đang cầm mặt đối phương theo động tác đối phương lắc đầu mà buông ra, chậm rãi thùy lạc.
Bạch Liêm lại duỗi thân xuất thủ ôm cổ đại lão bản, cọ đến bên tai đại lão bản thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi kiên định nói:"Thực xin lỗi, Ảnh Nguyệt, ta yêu ngươi!" Cho nên thỉnh tha thứ sự ích kỷ của ta, từ nay về sau ta sẽ càng nắm tay ngươi chặt hơn, tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội hối hận!
Tiêu Ảnh Nguyệt nguyên bản tâm trầm xuống, bởi vì những lời này của Bạch Liêm, thân thể cứng đờ, mày liễu còn nhăn chặt hơn, lãnh nghiêm mặt, muốn đẩy ra Bạch Liêm ôm ấp, lại bởi vì nàng ôm thật chặt đẩy vài lần mới đẩy ra, bắt buộc đối phương nhìn chính mình lạnh lùng hỏi:"Vì sao phải nói xin lỗi?" Nói xong, lạnh lùng nhìn nàng, chờ trả lời của nàng.
Bạch Liêm nhìn đại lão bản lãnh nghiêm mặt, trong lòng lại là đau xót, tái nhợt nghiêm mặt ủy khuất nhìn nàng.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến bộ dáng đối phương ủy khuất, nhớ tới tính cách cùng xử sự thường ngày của người trước mắt này, là chính mình hiểu lầm, hay là nàng nói thật sự......?
Bạch Liêm sợ hãi nhìn đại lão bản vẻ mặt băng sương, nức nở đem chuyện mình nghĩ trong lòng thành thật công đạo đi ra, nhưng là càng nói, Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong càng tức giận, người này liền đối nàng không tin tưởng như vậy sao, càng tức cũng càng đau lòng, người này thế nào luôn thích miên man suy nghĩ như vậy đây?
"Nhưng mà Ảnh Nguyệt, ta là một người thực ích kỷ, tuyệt đối sẽ không buông tay để cho Tiêu Ảnh Nguyệt tìm nam nhân khác. Hơn nữa Ảnh Nguyệt, tiểu Nhị Nguyệt cũng rất đáng yêu, Nhất Nguyệt cũng thực thông minh soái khí......" Bạch Liêm bắt đầu lải nhải lẩm bẩm một đống lớn lời ca ngợi Nhất Nguyệt cùng tiểu Nhị Nguyệt.
"Bạch Liêm, giải thích là vì đứa nhỏ?" Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ hé ra mặt lạnh, tuy rằng tâm đã muốn bình thường như cũ, bất quá lúc này là thật bị chọc giận, chính là đau lòng càng nhiều.
Bạch Liêm gật đầu.
"Có phải là vì Bạch Liêm cho rằng chính mình ích kỷ hại ta mất đi cơ hội có được đứa nhỏ đúng không?" Tiêu Ảnh Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Bạch Liêm tái gật đầu, sau đó nói:"Nếu... đứa nhỏ của Ảnh Nguyệt nhất định phi thường xinh đẹp đáng yêu." Càng nói đến cuối cùng càng nhỏ tiếng.
"Vậy, Bạch Liêm đây, Bạch Liêm có từng nghĩ tới, Bạch Liêm nếu có đứa nhỏ, nhất định cũng là phi thường xinh đẹp đáng yêu, Bạch Liêm nhưng sẽ hối hận." Tiêu Ảnh Nguyệt giãn mi, tươi cười một lần nữa trở lại trên mặt, tức giận trong lòng cũng theo động tác nhỏ Bạch Liêm lúc này ủy khuất gắt gao ôm chặt lưng áo của mình mà chậm rãi tán đi.
"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, ta có Ảnh Nguyệt thì tốt rồi." Bạch Liêm liều mạng lắc đầu, đứa nhỏ cái gì đều không trọng yếu bằng Ảnh Nguyệt.
Tiêu Ảnh Nguyệt cười khẽ tới gần, cái trán vô cùng thân thiết dán cái trán đối phương, thổ khí như lan:"Ta cũng chỉ cần có Bạch Liêm liền đủ, đứa nhỏ có tiểu Nhị Nguyệt là đủ rồi, theo như lời phu quân nói trên thế giới sẽ không có đứa nhỏ nào so với tiểu Nhị Nguyệt càng đáng yêu không phải sao?"
Bạch Liêm nghe được trong lòng vui vẻ, gật đầu, ôm lấy đại lão bản lại tới gần lỗ tai đối phương nhẹ giọng nói:"Ảnh Nguyệt, thực xin lỗi, ta yêu ngươi!" Thực xin lỗi làm cho ngươi lo lắng, thực xin lỗi làm cho ngươi mất đi một cơ hội vĩ đại của nữ nhân ở trên đời này, thực xin lỗi ta yêu ngươi, nhưng sẽ không cho ngươi lại có tiếc nuối này, từ nay về sau sẽ không lại có 'Thực xin lỗi'!"
"Phu quân, thực xin lỗi, ta cũng yêu ngươi!" Tiêu Ảnh Nguyệt đạm cười, đồng dạng vùi đầu ở hõm vai Bạch Liêm mềm nhẹ nói.
Bạch Liêm hạnh phúc híp mắt hưởng thụ ôm ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, không muốn buông tay.
Tiêu Ảnh Nguyệt, môi đỏ mộng tới gần hõm vai, chậm rãi điều chỉnh góc độ, a khí như lan ôn ôn khẽ vuốt cái cổ mẫn cảm của Bạch Liêm, sau đó khắc ở làn da trắng nõn, một đường chậm rãi chuyển xuống, lướt qua vạt áo ở thời điểm Bạch Liêm run nhè nhẹ dán lên xương quai xanh trắng nõn, khẽ cắn một chút liền rời đi, ngón tay thon gầy ở lúc môi đỏ mọng rời đi đồng thời thay thế nó nhẹ vỗ về đột khởi, khi tâm tình Bạch Liêm bởi vì động tác của nàng mà nhộn nhạo, ngón tay đột nhiên rời đi, môi đỏ mọng lại gần sát, hàm răng khẽ mở, tao nhã cắn một cái.
Ở chỗ sâu trong hoa viên không có người thứ ba tồn tại, không phụ kỳ vọng Tiêu Ảnh Nguyệt vang lên một trận thanh âm hút không khí.
Tiêu Ảnh Nguyệt không để ý tới ánh mắt ủy khuất lên án của đối phương, quyến rũ cười nói:"Phu quân, thư phòng còn có chút sổ sách chưa xem, làm phiền phu quân xử lý, ân, trước khi mặt trời lặn Lý quản sự sẽ phái người tới lấy, bất quá phu quân không cần lo lắng, sổ sách bất quá cũng liền ba mươi mấy bản mà thôi."
"Hư ~~" Bạch Liêm hút không khí, ba mươi mấy bản còn không nhiều, hiện tại đều là thời gian ăn cơm giữa trưa, trước khi mặt trời lặn, còn có sổ sách lấy đến từ chỗ Lý quản sự cho tới bây giờ còn chưa thấy qua.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một chương này, ta viết rất thống khổ, rối rắm ở giữa thật sự là quá khó khăn hiểu biết cùng miêu tả đúng chỗ, lại, cảm tạ đồ ăn cùng ta nghiên cứu thảo luận, rốt cục làm cho chương rối rắm này thuận lợi sản xuất.
Mỗ đồ ăn, hùng ôm chi, ngoan sờ!
Trùng nhiều lắm, trảo trùng, hôm nay vẫn là có đổi mới, bất quá canh một có thể cam đoan, canh hai muốn xem tình huống!!!!
_______Hết chương 77_______
Cách trừng phạt ngọt ngào nhất của Tiêu Ảnh Nguyệt là gì: Cắn, cắn nữa, cắn mãi!!! (đáng yêu hết phần nhân loại nha XD)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.