"Ảnh Nguyệt, ngươi ước nguyện gì vậy?" Nhìn sườn mặt đại lão bản, có chút bát quái nàng vừa rồi ước nguyện cái gì.
"Ân, Bạch Liêm lại là ưng thuận nguyện vọng gì đây?" Tiêu Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn thẳng người vẻ mặt bát quái.
"Ân, ta sao?" Cho phép ta ước ba nguyện vọng, hy vọng Hà Bá sẽ không cho rằng ta quá mức tham lam mà không để ý tới ta.
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình trên mặt người này, trong lòng âm thầm đoán rằng người này nhất định lại làm chuyện gì.
"Hắc hắc" Cười gượng một chút, quay đầu đứng lên, đồng thời vươn một bàn tay tới chỗ đại lão bản đỡ nàng đứng lên, đồng thời nói:"Nguyện vọng này nói ra sẽ không linh nghiệm." Nếu bị ngươi biết ba nguyện vọng của ta trong đó có một cái liên quan với đại lão bản ngươi, liền nhất định mất linh nghiệm.
"Ân, như vậy sao." Tiêu Ảnh Nguyệt cảm thấy có điểm buồn cười, cho dù nàng không nói, nàng đại khái cũng đoán ra nàng vừa rồi là ước nguyện vọng gì, nhưng lại không chỉ có một nguyện vọng.
"Đương nhiên." Ta cười gượng, nhìn đại lão bản bộ dáng hiểu rõ, thầm nghĩ vừa rồi thời điểm ước nguyện, hẳn là cũng không nói gì ra tiếng bị nàng nghe được đi.
"Vậy còn Ảnh Nguyệt ngươi đây?" Vẫn như cũ tò mò nàng sẽ ước dạng nguyện vọng gì.
"Bạch Liêm vừa rồi không phải nói, nguyện vọng nói ra sẽ không linh nghiệm sao!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong khẽ vuốt tóc đen rơi xuống bên vai phải.
"......" Vừa rồi nhiều chuyện như vậy để làm gì!!
"Tiểu thư, cô gia!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tieu-nhi/1421208/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.