Chương trước
Chương sau
"Cầm Thư, Ảnh Nguyệt tìm ta có chuyện gì sao?" Thời điểm sắp đến thư phòng, ta đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người, dự cảm không hề tốt, giống như bị người tính kế cái gì vậy. Nếu là phát tiền lương, hẳn là không cần cố ý làm cho hai người các nàng tới tìm ta đi, mà thôi hôm nay bữa sáng hình như đại lão bản có nói ta làm xong việc đến tìm nàng, nhưng mà, nàng thế nào biết ta tìm Hoa đại thúc bọn họ có việc muốn làm đây?
"Hừ, đi chẳng phải sẽ biết sao?" Mộc Vân Trúc không đợi Cầm Thư trả lời liền dẫn đầu tặng ta một cái hừ lạnh.
Ta sờ sờ cái mũi, hồi tưởng một chút hình như hôm nay không có làm chuyện gì đắc tội Mộc Vân Trúc, thế nào hôm nay cơn tức của nàng lại lớn như vậy đây? Lại nhìn Mộc Vân Trúc một cái, hẳn là đến thời kì sinh lí, mấy ngày nay vẫn là không nên chọc đến nàng, nữ nhân đến tháng bình thường cơn tức đều rất lớn.
Đi tới liền nhìn thấy một người quen thuộc đón đầu, cẩn thận nhìn lại là chưởng quầy Đệ Nhất lâu, hắn thế nào sẽ ở nơi này?
"Tống đại thúc, sao ngươi lại tới đây?" Ta đem Tống đại thúc cao thấp đánh giá qua lại một vòng.
"Cô gia, đã lâu không thấy." Tống đại thúc đồng dạng qua lại đánh giá ta, tinh quang trong mắt chợt lóe chợt lóe.
"Ách ~" Có loại cảm giác bị tính kế.
"Ha ha, cô gia, tiểu thư còn ở trong thư phòng chờ ngươi, trong lâu còn có việc, lão phu đi trước." Nói xong cười gian trá với ta.
Ta nhìn bóng dáng Tống đại thúc, dự cảm không tốt trong lòng càng sâu.
Lộ trình còn lại vài bước, không giống như khi đến, ngược lại có chút kéo dài, ta hận lộ trình này không thể kéo dài ra đi đến đến bốn năm ngày mới xong, càng dài càng tốt, nhưng mà nên đến vẫn phải đến, mặc kệ ta kéo dài như thế nào, cuối cùng vẫn đi tới trước thư phòng. Trong lòng có chút muốn rút lui, vì thế ta xoay người nói với Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc phía sau: "Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, ta nhớ ra rồi, ta còn có một việc chuyện rất quan trọng đã quên, ta nghĩ nên trở về làm xong đi. Ha ha" Nói xong muốn xoay người trốn chạy.
"Hừ, ngươi sẽ có chuyện trọng yếu gì, chớ không phải là lại đi đưa son bột nước cho vị cô nương nào đi." Mộc Vân Trúc thực hèn mọn nhìn ta.
"Cô gia, nếu hiện tại đã muốn đến đây, vẫn là gặp tiểu thư trước đi." Cầm Thư khó xử nhìn ta.
"Ha ha, vậy, vậy được rồi..." Ta giật nhẹ khóe miệng, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
"Chớ không phải là có chút người làm chuyện gì đuối lí, cho nên hiện tại không dám đi vào gặp tiểu thư chúng ta." Mộc Vân Trúc ánh mắt lửa giận thiêu đốt nhìn đến, giống như một khi trên mặt ta xuất hiện biểu tình chột dạ hoặc là cái gì khác, nàng sẽ đem ta chặt thành tám khúc.
"Ai nói ta không dám gặp, ta chỉ là không nghĩ quấy rầy nàng làm việc mà thôi." Nói xong, ta tiêu sái xoay người, nhấc tay chuẩn bị gõ cửa phòng.
Ngay lúc tay ta còn do dự có nên gõ xuống cửa thư phòng hay không, tay kia rõ ràng đã xao vang cửa phòng, không cho ta cơ hội do dự. Trong phòng vang lên thanh âm đại lão bản bình thản mà lại dịu dàng như ngọc: "Vào đi!"
"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc đẩy cửa đi vào.
Ta nhìn thấy đã không có đường lui như vậy đành phải đi theo sau lưng Cầm Thư các nàng.
"Tiểu thư, cô gia đã đến." Cầm Thư nói xong nhìn ta một cái.
"Ha ha đại...ngạch...Ảnh Nguyệt, không biết tìm ta có chuyện gì?" Ta giơ lên tươi cười sáng lạn, cho dù khẩn trương cũng tốt, nhưng thua người chứ không thua trận, không thể bị nhìn ra. Hơn nữa, ta sợ như vậy làm gì, ta lại không có làm chuyện gì sai, nhưng mà trong lòng vì cái gì lại run như vậy đây, có chút miệng đắng lưỡi khô.
"Ân" Đại lão bản ngẩng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua, cúi đầu tiếp tục nhìn sổ sách trong tay.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người nhìn nhau một cái, nói với đại lão bản:"Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài trước." Mộc Vân Trúc nói xong còn giơ nắm tay đối với ta.
Sau khi Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người là ta cùng đại lão bản, còn có thanh âm đại lão bản lẩm nhẩm sổ sách.
Nhìn thấy người tìm ta đến lúc này không có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện, ta cũng không dám đánh vỡ sự trầm mặc này, đành phải thành thật tiêu sái đến ngồi xuống trên ghế, nhìn đại lão bản bận rộn sau bàn học.
Có lẽ là rất nhàm chán, có lẽ là thư phòng này không có gì có thể xem, không biết khi nào thì ta bắt đầu nhìn đại lão bản ngẩn người, nhìn đại lão bản hơi hơi cúi đầu, lông mi thật dài bởi vì đại lão bản hơi hơi cúi đầu mà góc độ càng thêm dễ dàng nhìn ngắm rõ ràng, cái mũi cũng có vẻ càng thêm cao thẳng, làn da trắng nõn như ngọc, đều nói nữ nhân chăm chú đẹp nhất, đại lão bản vốn đẹp không có thiên lý giờ phút này thoạt nhìn càng thêm không thực nhân gian. Nguyên bản tâm tình khẩn trương không biết khi nào thì bắt đầu chậm rãi vững vàng, đột nhiên có một loại cảm giác nếu có thể tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Đại lão bản đối diện giống như cũng cảm nhận được ánh mắt của ta, ngẩng đầu nhìn lại đây. Nhìn ánh mắt đại lão bản, ta cũng không biết vì cái gì, có lẽ là nhìn đến ánh mắt mệt mỏi không che giấu được của đối phương, trên mặt không tự giác lộ ra một cái mỉm cười, đứng lên đi đến đứng ở sau lưng đại lão bản, nhẹ nhàng nói: "Có muốn ta giúp ngươi mát xa một chút hay không, kỹ thuật của ta cũng không tệ lắm nha." Nói xong không đợi đại lão bản trả lời, tay đã phóng đến trên đôi vai mềm mại nhỏ bé của đối phương nhẹ nhàng bắt đầu ấn.
Tiêu Ảnh Nguyệt trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm ngược lại nhắm mắt lại, tùy ý người sau lưng nhẹ nhàng mát xa, thân thể hơi hơi thả lỏng dựa về phía sau.
_______Hết chương 25_______
p/s: chương sau rất ngọt ngào, rất ngọt ngào, gọi là tiếp xúc thân mật, có thể tính là nửa back hug cơ =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.