"Ai nói với ngươi, luyện độc, thì tay nhất định sẽ có vết thương chứ?"
**************
Chỗ này là chỗ nào?
Ta đã chết rồi sao?
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, chẳng là chết rồi hồn phách cũng không cần bị câu dẫn đến địa phủ sao? Còn khiến mình ở chỗ này phiêu diêu thế này a...
Mấy vị sứ giả địa ngục này quả thật không chuyên nghiệp a...
Lúc này, một thanh âm truyền đến, giống như kéo linh hồn Phó Vân Mặc trở về.
"Nàng ấy còn chưa chết."
Ta còn chưa chết?
"Nàng ấy trúng chính là độc của cổ nhân, ta còn đang tìm cách."
"Ngươi nhất định phải cứu sống nàng ấy."
"Tất nhiên."
Là giọng của ai...Quái y Tào Hàn?
Ta làm sao lại đến chỗ Tào Hàn rồi...?
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ đừng có chuyện gì a!"
Nam Côn Luân tên tiểu tử này...thật là...
Không biết qua bao lâu, một thanh âm ôn nhu truyền đến, Phó Vân Mặc nhận ra được thanh âm này...mang theo tình cảm chân thành của nàng ấy, Dạ Khê Hàn.
"Điếm tiểu nhị..."
Người nọ dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: "Ngươi nói sẽ luôn bên cạnh ta...ngàn vạn lần không được nuốt lời..."
Phó Vân Mặc nghe thấy, bỗng nhiên muốn khóc, nhưng mà bản thân ngoại trừ ý thức cùng thanh âm, nàng cái gì cũng không cảm nhận được...
Chờ đến lần thứ hai nàng khôi phục lại ý thức, cũng không biết là hừng đông hay là trời tối, chỉ nghe thấy rất nhiều âm thanh nhỏ nhặt, nghe không ra đó là gì...chỉ biết có người đang bên cạnh mình.
Phó Vân Mặc vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tieu-nhi-cung-nu-ma-dau/1368510/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.