Phó Vân Mặc sau khi rời khỏi, đuổi theo thân ảnh màu đỏ kia, chỉ trông thấy thân pháp cực nhanh của nàng ta, một đường đi thẳng tới ngoại ô mới ngừng lại. Phó Vân Mặc cũng không mảy may gián đoạn, gắt gao đuổi theo, sau khi thấy Thu Hồng Y dừng lại, cũng ngừng lại theo. "Thu cô nương, gọi ta ra đây, là có chuyện gì sao?" Thu Hồng Y chuyển mình, nhìn Phó Vân Mặc mà lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Không thể ngờ a. mới có một năm ngắn ngủi, một thân khinh công này của ngươi cũng luyện đến mức thuần thục như thế, đã không còn là điếm tiểu nhị chạy trốn đến sắp tắt thở ở trong khu rừng của Dạ Nguyệt thần giáo rồi." Phó Vân Mặc nghe thấy, nhớ tới thời gian lúc đó cùng Nam Côn Luân đào tẩu đến mất sức, lơ đãng bật cười... Hồi ức tuy rằng chua xót, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, lại cảm thấy vô cùng trân quý. "Con người mà, luôn muốn tiến bộ." Phó Vân Mặc cười nói, mà Thu Hồng Y nghe xong, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười chua xót. "Nhưng mà con người a, cũng luôn thích dừng lại, dậm chân tại chỗ hoặc dừng lại ở trên người của một người khác." Thu Hồng Y nói xong, nụ cười nơi khóe miệng của Phó Vân Mặc cũng dần dần trở nên chua xót, sau đó nhìn về phía Thu Hồng Y hỏi: "Cho nên Thu cô nương, kêu ta ra đây là vì cái gì?" "Là muốn đa tạ ngươi." Thu Hồng Y nói xong, tiến lên vài bước về phía Phó Vân Mặc, rồi nói tiếp: "Đa tạ ngươi để Mạc Ly Hề tên mặt lạnh kia nhặt lại nụ cười." Nhìn nụ cười chua xót của Thu Hồng Y, lại nhìn thấy khi Thu Hồng Y nhắc đến ba chữ "Mạc Ly Hề" kia, trong mắt liền tỏa sáng, trong lòng cũng sáng tỏ. "Không cần đa tạ ta." Kỳ thật Phó Vân Mặc vẫn luôn cảm thấy ủy khuất cho Mạc Ly Hề, tuy rằng trong tình yêu không có đúng hay sai, nhưng mà Mạc Ly Hề tốt đẹp như thế, nàng trước sau cũng cô phụ nàng ấy. "Cảm tạ bản thân ngươi đi, ngươi mới là người ở luôn ở bên cạnh nàng ấy." Phó Vân Mặc thở dài, có lúc sự si mê của một số người, thật sự không thể giải thích nổi, rõ ràng biết có thể không mang đến kết quả gì, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. "Nhưng mà nàng ấy không cần ta bầu bạn..." Thanh âm của Thu Hồng Y cực thấp, nhưng Phó Vân Mặc vẫn nghe rõ, không ngăn được mà thở dài một hơi. "Tình huống này kéo dài lâu rồi sao? Chính là vẫn luôn có người đến cửa cầu hôn." Phó Vân Mặc nói xong, ánh mắt của Thu Hồng Y chợt run lên, nói: "Ừ." "Mạc chưởng môn không để ý chút nào sao?" Phó Vân Mặc không ngăn được hơi chau mày lại, đám phiền phức như ruồi bọ đó, Mạc Ly Hề làm sao cứ chịu đựng hoài như thế? "Nàng ấy chính là không thèm quan tâm, tính nết của nàng ấy chính là như thế, có chuyện thì để bản thân mình gánh, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình, liền tiếp tục mặc kệ, Hừ..." Nhắc tới chuyện này, hiển nhiên làm Thu Hồng Y rất tức giận, bất chấp Mạc Ly Hề không để ý đến, chỉ có bản thân ra tay, dù sao bản thân là yêu nữ, giang hồ này vốn muốn đem mình đuổi cùng giết tuyệt, làm thêm vài chuyện xấu, đối với nàng mà nói cũng không tính là gì. "Hiện tại vẫn còn nhiều người lên núi như vậy sao?" Phó Vân Mặc hỏi, thời điểm nàng lên núi rõ ràng cũng không thấy có quá nhiều người, chẳng lẽ tình huống đã chuyển biến tốt đẹp rồi sao? "Tất nhiên...chỉ là nửa đường đều bị ta giải quyết hết." Phó Vân Mặc nghe được, nhất thời nghẹn họng, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái... Người này quả thực xứng với chức nghiệp làm bảo vệ mà.... "Vậy về sau ngươi dự định thế nào?" Phó Vân Mặc hỏi, Thu Hồng Y chẳng lẽ vẫn luôn nấn ná ở chỗ này không đi sao? "Chờ nàng ấy nguyện ý rời khỏi cửa núi của Thiên Duyên phái, thì ta có thể yên tâm rồi." Vẫn là Mạc Ly Hề, Phó Vân Mặc cơ hồ cảm thấy được trong mắt của Thu Hồng Y, đều thấy được hình bóng của Mạc Ly Hề. Người này rốt cuộc đã yêu Mạc Ly Hề bao lâu rồi... "Thu cô nương, đi uống chén rượu đi!" Phó Vân Mặc nghĩ, người này từ trước tới nay đều bảo vệ Mạc Ly Hề, sau lưng chắc chắn còn một câu chuyện cũ, hơn nữa nàng nhớ rõ Thu Hồng Y từng dùng khinh công Sinh Liên xuất phát từ Thiên Duyên phái, e là câu chuyện xưa của nàng ta cũng không đơn giản rồi. "....Được thôi!" Vốn dĩ Thu Hồng Y muốn thử khinh công của Phó Vân Mặc một lần, mới chạy một đường ra tới ngoại ô, không ngờ tới hiện tại phải trở về trong thành thêm một lần nữa rồi. Hai người trở lạnh thành, tìm một tửu lầu, chọn một chỗ, liền bắt đầu uống rượu, chỉ thấy Thu Hồng Y cứ một ly lại thêm một ly, trên mặt cũng bắt đầu phiếm đỏ, nhưng mà nàng ta trước sau cũng không có ý muốn dừng lại. "Cho nên..." Thu Hồng Y giương mắt nhìn Phó Vân Mặc, khóe miệng mang ý cười như không cười, phảng phất tất cả mọi thứ đều giống với suy đoán của nàng, đôi mắt nhìn thấy người khác kia, nhìn chằm chằm vào Phó Vân Mặc làm nàng rất không thoải mái. "Ngươi muốn hỏi gì?" Thu Hồng Y biết trong lòng của Phó Vân Mặc có nghi vấn, uống rượu bất quá là muốn mượn cảm xúc khi say rượu, hỏi ra được nghi vấn trong nàng ấy mà thôi. "Ngươi đã từng là người của Thiên Duyên phái sao?" Phó Vân Mặc biết Thu Hồng Y biết sử dụng Sinh Liên, mà Sinh Liên là công phu độc môn của Thiên Duyên phái, cho nên Phó Vân Mặc biết, Thu Hồng Y cùng Thiên Duyên phái chắc chắn có liên quan với nhau. "Phải." Thu Hồng thẳng thắn thừa nhận, chỉ là khóe miệng vẫn luôn mang theo nụ cười khổ não, lại mang theo vài phần tiêu sái, hiển nhiên nàng cũng không hối hận phản bội lại Thiên Duyên phái. "Vậy thì tại sao..." Trở thành yêu nữ mà mọi người trên giang hồ đều muốn đánh? Phó Vân Mặc rất muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời không tìm ra được từ nào tốt, bất quá Thu Hồng Y cũng hiểu nàng muốn hỏi gì. "Bởi vì một người." Thu Hồng Y nhăn mày, đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch... "Sưu phụ biết ta có tâm tư với nàng ấy, muốn cắt đứt ý niệm này của ta, nhưng ta không chịu, cũng không làm được..." Thu Hồng Y cười khổ, lại rót ly rượu cho mình, uống xuống. "Sư phụ muốn ta đi Diện Bích Tư, nói là chờ đến khi nào ta cắt đứt được ý niệm kia, thì khi đó mới được đi ra..." Thu Hồng Y dùng một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu mà loạng choạng, cười nói: "Nhưng cố tình vào lúc đó, nàng ấy không biết rõ nguyên nhân mà tới cầu xin giúp ta...Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, ta liền biết bản thân làm thế nào cũng không thể buông bỏ nàng ấy được nữa..." Phó Vân Mặc nhìn thần sắc cô đơn của Thu Hồng Y, lại có vài phần đau lòng, nhiều năm bảo hộ như vậy, người nọ không biết, nhưng người này vẫn kiên trì như trước, việc này cần bao nhiêu nghị lực, hơn nữa... Nàng ta biết rõ người mà người nọ thích không phải là bản thân.... "Ngày đó, ta phản bộ lại Thiên Duyên phái, sư phụ tức giận đến mức mắc bệnh không dứt, không lâu sau liền qua đời, ngày đó lễ tang của sư phụ ta, ta trở về, nhưng Thiên Duyên phái cũng không còn hoan nghênh ta nữa, mà ta....tính cách càng thêm trở nên thất thường, hành xử khác người, tùy tâm mà động, trở thành yêu nữ bị mọi người trên giang hồ khinh thường..." Thu Hồng Y uống rượu, hương vị kia chua xót đến cực điểm... "Ngươi tính cứ như thế sao, yên lặng mà tiếp tục bảo vệ nàng ấy? Không dự định nói rõ ràng với nàng ấy sao?" Phó Vân Mặc hỏi, mà Thu Hồng Y buông ly rượu xuống, thở dài, nhìn về phía Phó Vân Mặc, nói: "Không..." Ngập ngừng một chút, Thu Hồng Y nói tiếp: "Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu nàng ấy thích nữ tử, nhưng tại sao người đó cố tình lại không phải là ta chứ..." Nhắc đến việc này, Phó Vân Mặc bỗng nhiên có chút xấu hổ, Mạc Ly Hề thích mình, nàng biết chứ, chỉ là bản thân nàng ấy không thể khống chế được... "Nhưng mà có lẽ đây là số mệnh rồi..." Thu Hồng Y thở dài lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc, nói: "Thứ ngươi muốn biết, ngươi đều đã biết rồi, như vậy đến phiên ta hỏi ngươi." Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút kinh hãi, cảm giác chuyện từ miệng Thu Hồng Y hỏi tới, khẳng định sẽ rất sắc bén, chẳng qua, nàng đã từng là một diễn viên, làm diễn viên, nàng hiện tại còn có thể duy trì được gương mặt mang trường phái bình tĩnh nhất. "Ngươi và Dạ giáo chủ, ai trên ai dưới?" "Phốc ——" Phó Vân Mặc đem ngụm rượu về uống vào tất cả đều phun ra hết, cũng may nàng phản ứng mau, không phun lên trên bàn và trên mặt của Thu Hồng Y, mà là phun vào một góc không người khác. "Ngươi....Ngươi, chuyện này cũng quá đột ngột rồi đó!" Phó Vân Mặc không ngờ tới Thu Hồng Y lại hỏi vấn đề làm người ta thẹn thùng như thế, chẳng qua, ai trên ai dưới, lại chưa từng thử qua, ai mà biết được chứ? "Tò mò quá đi ~" Thu Hồng Y một tay chống cằm, đôi mắt như linh miêu kia nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Phó Vân Mặc, làm nàng không dám nhìn lại. "Chúng ta...không có gì cả." Phó Vân Mặc nói xong, trong mắt hiện lên một tia bi thương, Thu Hồng Y tuy rằng có chút men say, nhưng mà cũng đủ thấy rõ ràng cảm xúc của Phó Vân Mặc. "Làm sao rồi? Cãi nhau à?" Thu Hồng Y đã biết qua tính tình của Dạ Khê Hàn, hai người này mà cãi nhau một chút cũng không thấy kỳ lạ, nếu người mà Phó Vân Mặc lựa chọn là Mạc Ly Hề, e là sẽ ngọt ngào e ấp... Nhưng mà nếu nàng ấy thật sự chọn Mạc Ly Hề, thì tâm của mình...sợ là sẽ tan nát... "....Không có gì." Dạ Khê Hàn tuy rằng từng nói đối với Hạ Lân chỉ là tình thân, nhưng mà ánh mắt nàng ấy nhìn Hạ Lân thế nhưng lại quá nóng bỏng, có lẽ là nàng ích kỷ, có lẽ là tâm của nàng quá nhỏ, cuối cùng lại lựa chọn chạy trốn. "Xem ra vấn đề cũng không nhỏ đâu nha." Thu Hồng Y chỉ nhìn biểu tình của Phó Vân Mặc, lại cảm thấy nàng ta và Phó Vân Mặc hai người đã xảy ra vấn đề, nhưng nhìn bộ dạng ủy khuất kia của Phó Vân Mặc, liền biết Dạ Khê Hàn khả năng lại làm ra chuyện gì đó làm người ta thương tâm rồi. "Uống rượu!" Phó Vân Mặc rót cho mình một ly rượu đầy, sau đó kính Thu Hồng Y một ly, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà Thu Hồng Y là người thức thời, tất nhiên cũng không tiếp tục đề tài này, hai người sau khi uống thêm hai ly, Phó Vân Mặc mới mở miệng. "Mạc chưởng môn xứng đáng có người tốt hơn, mà ngươi chính là người đó." Phó Vân Mặc hiển nhiên có chút men say, nhưng lời nói này thì rất thiệt tình, Thu Hồng Y bảo hộ, làm nàng cảm động, nếu đổi lại là mình, sợ là không thể kiên trì nổi. "Tiên tử xứng với yêu nữ? Phó cô nương, ngươi say rồi." Thu Hồng Y không cho là đúng, nhưng mà Phó Vân Mặc nắm lấy tay của Thu Hồng Y, nói: "Nếu ngươi thích nàng ấy, thì không nên từ bỏ...Một khi bỏ lỡ rồi, cả đời này của ngươi có thể đều tìm không được cảm giác yêu sâu đậm mà ngươi từng trải qua..." Nhìn gương mặt đỏ bừng của Phó Vân Mặc, Thu Hồng Y biết nàng ấy say rồi, chỉ là nàng hơi mỉm cười, nói: "Không ngờ ngươi sau khi uống say, lại làm ra vẻ như thế chứ." "Không phải ta ra vẻ, lời ta nói chính là đạo lý." Phó Vân Mặc nhìn Thu Hồng Y, trong đôi mắt có vài phần men say kia mang theo vẻ kiên định, nói: "Thu Hồng Y.....dũng cảm một chút..." Phó Vân Mặc nói xong, một đầu gục lên người Thu Hồng Y, Thu Hồng Y ổn định thân thể, ôm lấy người kia... Nàng không nhớ rõ tửu lượng của Phó Vân Mặc lại kém tới như vậy a... Đại khái là thật sự say rồi... Cuối cùng Thu Hồng Y đỡ Phó Vân Mặc trở về khách điếm, thật vất vả mới đem nàng ấy thảy lên trên giường, Phó Vân Mặc cao hơn Thu Hồng Y một chút, tuy rằng không nặng, nhưng mà nàng ấy say, xoay tới xoay lui, cũng là Thu Hồng Y mệt chết. "Nữ...ma đầu..." Phó Vân Mặc ở trên giường nói mê để Thu Hồng Y đều nghe rất rõ, nàng lau lau mồ hôi ở trên trán, thở dài, không nghĩ tới người này ở trong mộng cũng nhớ tới Dạ Khê Hàn. Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, Thu Hồng Y chỉ cảm thấy sống lưng lạnh xuống, lập tức quay đầu lại nhìn, lại không thấy bất kỳ kẻ nào... Nhưng mà nàng rõ ràng cảm giác được có người khác... "Thu yêu nữ...không thể ngờ được chúng ta có thể gặp ngươi ở chỗ này nha ~" Ngữ khí hắc ám, sau khi nói xong, hai người kia liền bật cười khanh khách, làm Thu Hồng Y không ngăn được nhíu chặt mày, chủy thủ nắm gắt gao trong tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]