"Nếu ngươi dám...chạm vào ta nữa, ta liền giết ngươi."
*************
Dạ Khê Hàn từng bước đến gần, nhìn trong mắt Phó Vân Mặc chưa nhỏ ra một giọt nước mắt nào, thân hình Dạ Khê Hàn cứng lại, đưa tay ra, Phó Vân Mặc nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, nếu nàng ta dám xuất kiếm, mình liền xuất kiếm, ai ngờ Thoát Cốt kiếm không thấy đâu, cái trán Phó Vân Mặc lại bị búng một cái thật mạnh.
"Ai da!"
Phó Vân Mặc che lại cái trán của mình, giương mắt nhìn Dạ Khê Hàn, nàng đã thu hồi ngón tay, cười lạnh.
"Chân của ngươi hiện tại ta giữ lại trước, ta hiện tại vác không nổi ngươi."
Dạ Khê Hàn nói xong, theo bản năng Phó Vân Mặc nhìn về phía vai trái Dạ Khê Hàn, nơi đỏ thẫm đó còn đang khuếch tán ra, đem bả vai chỗ y phục đều nhuộm thành màu đỏ đen.
"Ngươi...ngươi vẫn nên xử lý vết thương trước đi!"
Thoạt nhìn nếu lại không xử lý, có cảm giác Dạ Khê Hàn sẽ mất máu quá nhiều mà chết ngay...
"Tìm chỗ trước đi, đi."
Dạ Khê Hàn giữ chặt bả vai Phó Vân Mặc, sau đó mờ mịt mà đi vào trên con đường nhỏ trong rừng.
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, bản thân vừa rồi chưa có rút kiếm ra, nếu là rút kiếm, sợ rằng không phải bị búng cái trán đơn giản vậy đâu.
Da đầu tê dại...
Phó Vân Mặc bị Dạ Khê Hàn áp giải đi, quay đầu nhìn lại, thấy được sườn mặt xinh đẹp quá đáng của Dạ Khê Hàn, còn có đôi môi đỏ kia...
Mềm mại, thơm thơm...
Í....! Ta suy nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tieu-nhi-cung-nu-ma-dau/1368460/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.