Mùa đông năm nay cực kỳ rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều, tuyết đọng phủ kín núi, bệnh thương hàn ở khắp nơi. Ta vô lực nằm bên trong tuyết, thân thể đau đớn giống như lửa đốt, bất lực, mệt mỏi, không thể thở nổi. Đây mới chính là ta chân thực nhất sao? Mí mắt càng ngày càng nặng, thế giới trong mắt dần trở nên mơ hồ, vặn vẹo, vô số bóng đen xoay quanh ta, chũng nó khóc, gào tên ta, vươn móng vuốt màu đen hư vô mờ mịt kia chậm rãi hương về phía ta. Tiếng khóc của chúng nó luôn quanh quẩn bên tai ta, sao mà bi ai đến như vậy. Không, không cần! Đại Sỏa còn chờ ta, ta không thể.
"Cút, cút ngay!"
Ta cố gắng mở ta hai mắt nhìn những bóng đen kia càng ngày càng tới gần, ta dùng khí lực toàn thân nhấc mình lên, rống to trong trời tuyết tung bay:
"Đại Sỏa!"
Khi ta tỉnh táo lại đã thấy mình năm trong lòng Đại Sỏa.
Suốt mấy năm sau, ta vẫn không cách nào phân biệt, lúc ấy những điều ta chứng kiến đến tột cùng là ác mộng hay là ảo giác, ta đã không còn nghĩ đến chuyện truy cứu. Bởi vì ta còn sống, còn sống bên cạnh Đại Sỏa.
"Khụ khụ, khụ khụ."
Đại Sỏa dùng mấy tầng bông dày bao ta lại, hắn nằm trên giường ôm chặt ta, chính mình bệnh còn chưa tốt lên, tiếng ho khan không ngừng truyền vào tai của ta. Ta nghe được hắn đang áp xuống tiếng ho khan của chính mình. Ta đẩy khăn ấm che khuất mắt suy yếu kêu lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-phien-chi-tan-thanh-nien/2480680/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.