Phạm Viêm Bá đứng ở chỗ cao, nhìn từng gậy một đánh vào người Liễu Mộc Vũ, chưa được mấy cái mà quần đã có màu của máu, trong tim cũng như bị nhéo từng cái mạnh, có lẽ mình phạt nặng quá rồi? Có lẽ chỉ hai mươi gậy cũng đủ để cậu nhớ kỹ bài học này? Cau mày thật chặt, Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ bị phạt đánh không chớp mắt, từng gậy một đánh vào da thịt, làm cho não hắn cũng cảm thấy đau đớn. Bỗng nhiên Liễu Mộc Vũ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng vô thần, vừa nhìn mình vừa cười đến mức thê diễm, trong lòng Phạm Viêm Bá trào dâng một dự cảm không ổn. 
Không khỏi nhanh chóng bước ra trước hai bước, vừa mới há miệng, chỉ nghe thấy một tiếng quát to từ bên ngoài: “Dừng tay! Mau dừng tay!” 
Chỉ thấy lão Tướng quân Phạm Sùng Ân vốn đã đi xa giờ lại nhanh chóng chạy vào, đi sát phía sau là Phạm Trạch đang áp tải nha hoàn thiếp thân Lãm Thúy của Diêu Hiểu Nga và một đống người khác cũng vội vã vào sân của từ đường. 
Nhìn thấy Liễu Mộc Vũ bị đặt nằm sấp trên ghế phạt, cả người đẫm máu, lão Tướng quân trừng mắt tưởng như sắp nứt ra, chỉ tay vào lão phu nhân và Phạm Viêm Bá, giọng nói run rẩy: “Các ngươi! Các ngươi làm ra chuyện tốt gì đây!” 
Quay đầu sang một người trung niên mắt mù cũng vào cùng, vội nói: “Sài đại phu! Mau cứu người! Ngàn vạn lần phải giữ được đứa bé trong bụng nó!” 
“Cái gì?” Tim Phạm Viêm Bá như bị nhéo mạnh, làm sao có thể? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-he-liet/585031/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.