“Hỉ nộ ai nhạc chi vị phát, vị chi trung. Phát nhi giai trung tiết, vị chi hòa. Trung dã giả, thiên hạ chích đại bản dã, hòa dã giả, thiên hạ chi đạt đạo dã. Chí trung hòa, thiên địa vị yên, vạn vật dục yên.” 
Liễu Mộc Vũ dùng thanh âm nhẹ nhàng nói tỉ mỉ những lễ giáo trong “Trung Dung”. Phạm bá vương nhà cậu chính là một tên lưu manh luôn làm chuyện quái đản, vô pháp vô thiên, tính cách táo bạo, không thèm màng đến cấp bậc lễ nghĩa, không hiểu việc che giấu tài năng. Cho dù hắn an phận ở một nơi, nhưng dù sao cũng là phiên vương một phương, khó tránh khỏi nỗi lo sẽ đụng chạm đến thế lực trung ương, cho nên Liễu Mộc Vũ đặc biệt chọn ra “Trung Dung” làm bài học cơ bản cho Phạm Viêm Bá, chính là hy vọng hắn sẽ thu liễm tâm tính, biết sợ hãi, trên mang ơn triều đình, dưới tạo phúc cho dân, có thể mới đổi lại được bình yên lâu dài. 
“Ý của đoạn văn này chính là, khi những tình cảm vui, buồn, yêu, hận không xảy ra, tâm bình lặng không thiên vị, gọi là “Trung”; nếu tình cảm xảy ra mà có thể điều hòa được, không có cái nào đi quá thì gọi là “Hòa”. “Trung” là căn bản của vạn vật trong thiên hạ; “Hòa” là đạo lý đúng đắn đi cùng thiên hạ. Nếu có thể đạt tới cảnh giới viên mãn cả đạo lý “Trung” và “Hòa”, như vậy vạn vật trong đất trời đều an ổn, như ý.” 
Mấy cái văn tự đạo lý này rơi vào tai Phạm Viêm Bá, thật sự không có gì khác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-he-liet/585025/quyen-3-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.