Liễu Mộc Vũ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hơi tối lại, nhớ tới sáng nay trước khi ra ngoài mẫu thân đã nói trong nhà không còn gạo, hôm nay cần vào thành để mua một ít liền vội vàng thu hồi tâm trạng, nhìn quyển vở trên bàn có tên của bảy, tám đứa trẻ, liền nói: “Hôm nay học đến đây. Mấy bài thơ văn đã giao từ trước phải về chép cho tốt, ngày mốt phu tử sẽ kiểm tra.” 
“Vâng, tiên sinh!” Nghe được câu trả lời đồng thanh, Liễu Mộc Vũ mỉm cười gật đầu. 
Trước đây, Liễu gia cũng là danh môn vọng tộc của tiền triều, nhưng sự thay đổi các triều đại luôn là giẫm đạp giằng xéo lên nhau. Liễu gia vốn sung túc giàu sang, vậy mà giờ chỉ còn lại Liễu Mộc Vũ cùng mẫu thân Liễu Tăng thị sống nương tựa vào nhau. Nhà cao cửa rộng, đất đai nhiều không kể đều bị triều đình trưng thu, chỉ còn lại một căn nhà rách nát và vài mẫu đất khô cằn vùng ngoại thành làm chỗ trú thân qua ngày của hai mẹ con. 
Là cựu thần của tiền triều, hậu duệ của Liễu gia không được phép khảo thủ công danh. Liễu Mộc Vũ học được biết bao nhiêu điều mà không có chỗ thể hiện, chỉ có thể đi dạy học cho một lớp học tư thục ở phía tây thành Phan Dương, kiếm ít tiền để chi tiêu trong nhà. 
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ… Liễu phu tử đến kìa!” Một đứa bé tám tuổi hoạt bát lanh lợi chạy vào cửa hàng gạo của Hạ gia, gọi ầm lên. 
Một thiếu nữ xinh đẹp tháo vát vội chạy từ trong nhà ra ngoài, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-he-liet/585003/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.