Bãi đỗ xe an tĩnh, Đỗ Vịnh Duy đi tới trước xe Porsche đang khi cửa xe chuẩn bị mở, một tiếng hô phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chờ một chút!”
Đang gọi hắn? Đỗ Vịnh Duy cau mày quay đầu, còn chưa kịp phản ứng liền bị một xung lượng đụng cho lui về sau một bước, cúi đầu ngạc nhiên nhìn người ôm lấy bắp đùi của mình, tay còn dặt ở ngay chính giữa nơi không nên chạm. “Vật thể không rõ” sắc mặt cực kỳ kỳ cục thật lâu hắn mới hỏi:
“Tiểu thư, cô còn tốt chứ?” Cách chào hỏi như vậy có vẻ quá kì quái đó?
Là ai đang nói chuyện? Tống Mật Nhi bị đụng có chút lão đảo chu cái miệng nhỏ nhắn thân thể khẻ đứng lên.
Xa xa thấy người của nam chính hoàn mĩ nàng chỉ là ba chân bốn cẳng đuổi theo, đáng chết chân của mình bị trật, té chỏng cả vó, ah… chỉ là giống như không đau, mở mắt ra đây là cái gì? Sờ sờ, ah, ah ah, ah ah ah? A.... Đáy quần? đáy quần của người nào đây?
Tống Mật Nhi quẫn bách ngổn ngang trong gió rồi, bỗng dưng ngẩng đầu đối mặt với mặt của Đỗ Vịnh Duy, Tống Mật Nhi trong nháy mắt đem suy nghĩ xấu hổ ném ra ngoài chín tầng mây, a, nàng bắt được mục tiêu của nàng! Thượng Đế, tới cứu vớt trái tim nhỏ của nàng 1 chút đi! Thì ra là nam chính trước kia nàng viết đều là phù vân, đây mới là trời sinh đã…, kích động làm cho nàng quên hết tất cả.
“Chào......”
Là nàng! Đỗ Vịnh Duy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tam-yeu-dua-gion/2406952/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.