Ưm một tiếng Tống Mật Nhi từ từ tỉnh lại, nàng cảm giác mình nằm ở trên một mảnh đệm mềm mại, lại... Đúng vậy, chỗ mình nằm rất thoải mái nhưng tại sao đầu nàng đau, bả vai đau, tay đau, toàn thân cũng đau! Kỳ quái... chỗ tư mật cũng đau muốn chết?
Tống Mật Nhi mở mắt, ôm chăn khó khăn ngồi dậy, một đôi mắt nhanh như chớp kiểm tra mình, á…nàng không có bị người đánh, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào, làm sao sẽ đau đến muốn chết như vậy đây?
Từ từ ngẩng đầu lên, Tống Mật Nhi cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng... lại không biết không đúng ở nơi nào, ngây ngốc ngắm nhìn bốn phía. Đây là một gian phòng vô cùng đơn giản, xem ra thậm chí có hơi hướng phòng khách, liền ga giường cũng thuần sắc trắng...
Cho nên nơi này không phải là nhà của nàng! Tống Mật Nhi trợn to hai mắt rốt cuộc phát hiện chỗ nào không đúng, nơi này là 1 địa phương xa lạ... Hơn nữa, hơn nữa… nàng không mảnh vải che thân?
Ôi mẹ nó, quá kình bạo rồi? Tống Mật Nhi gò má vặn vẹo không thể vặn vẹo hơn nữa, một cỗ khí lưu ở trong cổ họng như muốn phụt ra...
“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ lựa chọn không thét chói tai.” Một giọng nói nghe qua là biết không quá thoải ở trong góc vang lên, Tống Mật Nhi bị sợ đem tiếng kêu luống cuống sợ hãi cứng rắn nuốt về trong bụng, vẻ mặt đưa đám
“Người nào… là ai đang nói chuyện.”
Đỗ Vịnh Duy nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tam-yeu-dua-gion/2406949/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.