Đỗ Vịnh Duy đi vào phòng khách, không gian lạnh lẽo nhắc nhở trong nhà hắn không có ai, nói như vậy cái cô nàng kia còn chưa trở lại, là theo người nam nhân kia ở một chỗ sao?
Ngưng mày, Đỗ Vịnh Duy từ từ mở ra cửa phòng của mình đi vào, không thể giải thích vì sao trong ngực cảm thấy bực mình … đáng chết.
Có người! Chỉ là trong nháy mắt tay hắn chuẩn bị mở đèn cứng ở không trung, nhẹ nhàng xoay người, cặp mắt như báo đi săn trong đêm đen lấp lánh tỏa sáng nhìn về phía mình giường lớn.
“Pằng” một tiếng, hắn mở đèn đầu giường ra, ánh đèn vàng tràn ngập ở bên trong gian phòng đơn giản, tối tăm có vẻ khác thường, mà trên giường lớn của hắn kẻ đang nằm là cô nàng chọc giận hắn.
Nàng quả thật rất đáng giận, một bộ áo đen bó sát người bao quanh nàng trên người hiện rõ đường cong đem vòng ngực đầy đặn nhìn một cái không sót, bên cổ áo nhẹ điểm 1 bông hoa bằng nhung thiết kế hình như mang theo ám hiệu hấp dẫn hoa đỏ tươi nổi bật lên dáng người mê người, hạ thân bao chặt là 1 chiếc quần ngắn để cho cái đường cong phần mông tuyệt đẹp hơn,rất bốc lửa.... Không thể nghi ngờ chân thon dài nâng lên dính sát là tất lưới màu đen, đen trắng đánh vào thị giác đối với nam nhân là có lực hút trí mạng, một đôi giày cao gót hồng đào khơi lên hình như đang vuốt vuốt, càng giống như là khiêu khích...
“Hi, anh trở lại.” Tống Mật Nhi nhẹ nhàng chậm chạp hạ thấp thanh âm học giọng quyến rũ trong lòng lại hồi hộp, hôm nay nhất định sẽ thành công đi, có Hiểu Lê quân sư, lại có công phu của Du Ninh ha ha Đỗ Vịnh Duy hôm nay nhất định sẽ quỳ dưới chân nàng, đến đây đi đến đây đi…đụng ngã nàng nào.
Chỉ là hồi lâu, hắn cũng không có hành động không có giống trong định liệu của Tống Mật Nhi tưởng tượng, hắn chỉ là nhìn nàng, thật sâu nhìn nàng, một đôi mắt đen càng ngày càng sâu chìm nguy hiểm mà đầy lửa.
Tống Mật Nhi hưng phấn cười trộm một chút xíu thật sâu đưa mắt nhìn hắn, khụ khụ, hắn là đang làm gì? Thế nào cũng không nhúc nhích, không nói câu nào, như vậy nàng phải chơi như thế nào đây?
“Anh…anh cảm thấy tôi hôm nay như thế nào?” Tống Mật Nhi không tự chủ nuốt xuống ngụm nước miếng, lấy dũng khí hỏi.
Mà hắn như cũ không trả lời liền con ngươi cũng không có chuyển động nhưng Tống Mật Nhi lại bắt đầu bởi vì tầm mắt của hắn mà lâm vào khẩn trương.
Không tự chủ nắm thật chặt ga giường nàng hình như cảm thấy, mặc dù mặc y phục nhưng ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn mình giống như là bị trần truồng lột sạch, đang bị ánh mắt lửa nóng của hắn giày xéo.
Nàng sợ!
Tống Mật Nhi cảm giác mình liền đà điểu rồi, rõ ràng nói muốn quyến rũ hắn, thế nào chỉ là bị hắn nhìn như thế nàng đã cảm thấy toàn thân bị cháy, nhịp tim không bình thường mãnh liệt phập phồng, giống như là muốn từ trong miệng nhảy ra.
Hắn dầu gì cũng cho nàng một chút phản ứng chứ?
Hồi lâu, Tống Mật Nhi bỏ qua, ừ, không… nàng cũng không phải hoàn toàn buông tha, chỉ là... hôm nay hình như tình huống không đúng, khụ khụ…đổi thời gian thì tốt hơn, nàng tốc độ nhanh như rùa từ trên giường bò dậy, lặng lẽ từng bước từng bước hướng cạnh cửa di động đang khi đi qua Đỗ Vịnh Duy nàng ngơ ngác cúi đầu, gật gù hả hê không có tiền đồ nói
“Cái này, tôi…tôi đi trước.”
Đang khi nàng đi đến cạnh cửa, cơ hồ chuẩn bị chạy lấy người thì cổ tay của nàng đột nhiên bị 1 lực lanh nắm chặt, lôi kéo, bị ngã lại trên giường, còn chưa có hồi hồn nàng cũng cảm thấy mình bị nặng nề đặt ở phía dưới, trên người là một bộ áo thật mỏng có thể cảm thấy thân thể nam nhân kiên cường, mạnh mẽ của hắn.
Rốt cuộc có thể mở mắt ra thấy khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Vịnh Duy lại phóng lớn tại trước mặt nàng, con ngươi không chuyển nhìn nàng, hô hấp nóng bỏng phun ở trên mặt của nàng, cả môi mỏng đẹp mắt tinh xảo cũng cơ hồ cách môi của nàng không tới hai millimet. Hu hu hu, Tống Mật Nhi lúng túng, chỉ có thể không có tiền đồ ngừng thở nhỏ giọng nói
“Này… Này….”
“Tại sao ăn mặc như vậy ở trên giường của tôi?”
Lúc này hắn hình như không giống như là Đỗ Vịnh Duy nàng thường thấy, hắn thản ra mị lực nguy hiểm mà đáng sợ, hình như không cẩn thận nàng cũng sẽ bị nuốt trọn, hu hu nàng là chọc lầm người.
Vậy mà nàng không biết khi Đỗ Vịnh Duy thấy nàng trong nháy mắt là vui vẻ, biết nàng ở đây, nàng chưa cùng nam nhân khác ở chung một chỗ mà muộn về, tâm tình của hắn chợt tốt, nhưng mà hắn hình như như cũ rất không hài lòng khi nàng cùng nam nhân khác cạnh nhau cho nên thật thành công phá hủy sự chịu đựng của hắn, nàng...làm cho tự chủ của hắn toàn diện hỏng mất.
“Cái đó, cái đó…tôi chỉ là muốn cho anh nhìn bộ quần áo này như thế nào mà thôi.” Tống Mật Nhi co rúc như mèo nhỏ, vô tội nhìn hắn, nàng làm sao nói ra được là vì quyến rũ hắn? Hắn cũng hoàn toàn không có phản ứng, nàng mất hết cả mặt rồi.
Chỉ là như vậy?
“Không phải muốn quyến rũ tôi lên giường sao?” Đỗ Vịnh Duy không hề bỏ qua cho Tống Mật Nhi nữa, nhếch môi chậm rãi nói.
“Hả? Không phải không phải, tuyệt đối không phải là như vậy.” Thật ra thì… cũng chính là thế này.
“Như vậy....” Đỗ Vịnh Duy ý vị sâu xa kéo dài thanh âm, mắt lửa nóng cúi đầu quét qua thân thể mềm mại, dính sát dưới người hắn
“Không tệ, rất mê người.”
“Hả? Thật?” Đột nhiên được khen ngợi Tống Mật Nhi có chút không dám tin tưởng, trợn tròn mắt hỏi
“Anh cảm thấy như vậy rất mê người?”
“E hèm.”
“Này, vậy anh mới vừa rồi tại sao không trực tiếp đụng ngã tôi?” Thốt ra lời Tống Mật Nhi mau bởi vì lời của mình mà muốn cắn đứt đầu lưỡi
“Khụ khụ, ý của tôi là, thật ra thì không phải ý đó...”
Nhìn nàng nóng lòng giải thích khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Đỗ Vịnh Duy không nhịn được khẽ cười lên, tiếp theo trên môi hắn 1 nụ cười ma mị chậm rãi hiện lên
“Này, em thật muốn nhớ lại... cảm giác trước cùng tôi ân ái là gì sao?”
Rất ngượng ngùng, hắn thế nào trực tiếp nói như vậy chứ.
“Thật ra thì.... cũng không phải....”
“Được rồi, tôi thỏa mãn em.”
Hắn nói gì rồi hả? Đang khi Tống Mật Nhi còn chưa có phản ứng kịp, môi của nàng liền chợt bị một cỗ ấm áp mềm mại bao lấy, càng thêm trợn tròn mắt, hắn…. hắn hôn nàng rồi!
“Ưm....” Nàng mê muội, hoàn toàn quên mất khẩn trương cùng sợ, chỉ có thể không tự chủ chậm rãi nhắm mắt lại, nhịp tim thất thường làm cho nàng đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.
Nụ hôn của hắn là vô cùng xâm lược một chút xíu bắt đầu càn rỡ, hắn môi mềm mại trằn trọc ở trên môi của nàng, đem đoạt lấy hô hấp mà bá đạo hút lấy, khi nàng không nhịn được há mồm hô hấp trong nháy mắt thì lưỡi linh hoạt chợt đẩy ra hàm răng của nàng chui vào trong miệng nàng, ở trong miệng nàng ướt át chạy chạy đem lấy nước miếng nàng quấn quít.
Người đàn ông này thậm chí hôn cũng đều là rất cao siêu đấy! Tống Mật Nhi chóng mặt bị động thừa nhận nụ hôn của hắn, tay nhỏ bé không kìm hãm leo lên bả vai của hắn, ôm cổ của hắn.
Môi của hắn thật mềm, mùi vị rất tốt, hai lần đó... Hắn liệu có phải cũng như vậy hôn qua nàng ư?
Đột nhiên, ngực dội vào xúc cảm lạnh lẽo, Tống Mật Nhi bị sợ từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, khẽ mở mắt gấp rút thở hổn hển
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Muốn làm gì em không phải biết sao? Cô không phải là mong đợi đã lâu sao?” Đỗ Vịnh Duy lưu luyến không rời rời khỏi đỉnh nhũ hoa, tà tứ nói
“Bắt đầu từ bây giờ, hảo hảo thể nghiệm, hảo hảo ghi nhớ quá trình này, Điềm Tâm của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]