Sáng sớm, dạ nha hắc vũ xích mục bay tới, nhu thuận đứng trước cửa sổ của Không Hoa.
(‘dạ nha’ là quạ đêm, lông đen mắt đỏ thẫm)
“Bị đánh cắp?” Trong Minh phủ từ trước có ghi chép kỹ càng về cáctriều đại trên thế gian, nhưng chỉ có Sở thị vương triều là do Linh Đếlập nên, những thứ liên quan không thấy tung tích.
“Ai?”
“Tang Mạch.” Từ miệng dạ nha phát ra tiếng người “Theo luật, thi hành quả hình răn đe.”
“Thảo nào.” Không Hoa nhớ tới những vết tích đỏ tươi giăng khắp người Diễm quỷ. Quả hình, là đem người kéo trên tấm trúc tra, thịt tẫn tớixương, sau đó trượng sát (dùng gậy đánh chết). Ngay cả là quỷ hồn giết không chết, có điều róc thịt gọt xương cũng là đau đớn khoét tận tim.
Tỉ mỉ hồi tưởng, hình như ba trăm năm trước quả thực có sự kiện nhưthế. Dưới cao đường một người tóc đen áo trắng, trên mặt huyết ô, chịuđựng đau đớn đủ khiến kẻ khác điên cuồng. Thực sự là, trộm mấy cái ghichép này để làm gì? Quá khứ từ lâu đã thành quá khứ, đến tính mệnh cũngđã không còn nữa, một chút manh mối trong chuyện cũ có thể chứng minhcái gì?
Minh chủ ngồi trên chỗ cao sâu trong Minh phủ luôn luôn không hiểunổi mấy cái nhớ nhung cố chấp này, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngàyqua ngày, vong linh bị dẫn giải đến thường thường là vẻ mặt phẫn hậnkhông cam lòng “Đại nhân, ta oan uổng… Ta không cam nguyện…” Hoặc vìdanh, hoặc vì lợi, hoặc vì tình. Đứng đầu Minh phủ vô ái vô dục chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng trống trải. Phật tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18435/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.