“Ầm ỹ chết đi được!”
Bị nhân gia không khách khí ném trên đất, liên tục lăn vài vòng, nếu mà nàng lăn thêm một vòng nữa thì sẽ rơi xuống vách núi đen dựng đứng phía sau mất rồi!
Cuống quýt lăn trở về, nhoái người về phía trước nhìn uyên cốc sâu không thấy đáy bên dưới và làn gió hồng hộc thổi qua bên tai, trong nháy mắt tay chân nàng đều cứng ngắc tại chỗ, thậm chí không thể nhục nhích.
Nhanh chóng ngồi dậy, không dám tiếp tục nhìn xuống nữa, đầu nàng choáng váng lắm rồi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không với ngươi không oán không cừu…” Đường Cẩn khóc nức nở hỏi, nàng cũng không muốn chết a, hay cứ ngã chết đi, nhưng mà chết kiểu này thật sự là rất khó coi!
“Đúng là chúng ta không oán không cừu, muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi là thê tử người kia thôi.”
“Người kia? Này, ngươi nói là quỷ đoản mệnh kia sao, ngươi yên tâm đi, khi trở về ta sẽ hưu hắn, như vậy ta có thể đi được chưa?” Đường Cẩn yếu ớt hỏi.
“…” Nhìn vẻ mặt và bộ dang nghiêm túc của nàng, Lịch Vô không khỏi nhíu mày, “Từ xưa đến nay, nào có đạo lý thê hưu phu?”
“Vậy chỉ có nam nhân các người mới có tư cách hưu thê, vốn không có nữ nhân chúng ta hưu phu sao? Cái tên đáng chết kia, ta đây chính là một đóa hoa tốt trong nhà thì hắn bày đặt không hái, lại chạy đến âm phủ hái hoa, hắn không sợ mình tinh tẫn nhân vong sao?” Đường Cẩn tức giận đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quan-truy-the-nuong-tu-buoi-toi-gap/1876341/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.