Sau đó nàng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, phía dưới này tối như mực cho nên nàng chỉ có thể dựa vào hai cơ thể nhỏ Phong Hoa Tuyết Nguyệt phát sáng đường đi dưới chân.
Đi một lúc thì gặp phải một cái miệng giếng, chỉ cần đi lên khỏi miệng giếng là đã đến âm phủ.
Hai người bọn họ lại đưa nàng đi lên.
Giây tiếp theo, Đường Cẩn đã ngồi trên miệng giếng, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ phía trước, ánh mắt sáng rực hiện lên đủ loại màu sắc, điều này là do những chiếc đèn lồng trên đường.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt lại phong ấn miệng giếng một lần nữa, đáy giếng lập tức có nước, đây là do phong ngừa người dương gian tiến vào, cũng người âm phủ ra ngoài.
Cũng chính vì thời điểm Phong Hoa Tuyết Nguyệt đang tiến hành phong ấn, có người trực tiếp bổ nhào đền Đường Cẩn, hai người cùng nhau rớt xuống, một người rơi xuống nước, người còn lại trong một khắc kia lại bắt được miệng giếng, cũng may mà nàng không rơi xuống.
Chẳng qua là người rơi xuống giếng kia ở trong nước liên tục phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng lên miệng giếng, nước giếng này đều là đến từ sông vong xuyên, nhưng do nước giếng bị phong ấn ở trên, cho nên nước giếng này giống như nhan thạch nóng chảy, dùng để thiêu sống những kẻ có ý đồ muốn đến miệng giếng chạy trốn tới dương gian cho đến khi chúng thi cốt vô tồn.(hài cốt không còn)
Nhìn lại nơi này, da đầu Đường Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quan-truy-the-nuong-tu-buoi-toi-gap/1876339/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.