Mỹ nam nằm trên giường kia đúng là Lâm Phượng Âm, hắn quần áo nửa cởi, trước ngực cảnh xuân đại lộ, da thịt bóng loáng mơ hồ lõa lồ, hắn phượng nhãn tà mị khẽ nhíu cười nói, “Nương không biết tam nhi ta cũng đoạn tụ phân đào sao?”
Thiên lôi cuồn cuộn! Bạo vũ tập kích! Phong tàn vân uyển! Sơn băng địa liệt! [1]
[1] Núi lở.
Hắn làm sao có thể kêu nàng là nương? Chẳng lẽ nàng bị phát hiện? Nhưng là làm sao có thể, nơi nào để lại dấu vết a!
Khóc không ra nước mắt, khóc không ra nước mắt, nàng uể oải ão não vuốt mặt mình, áp đảo nếu không thêm chút nữa mình sẽ đập đầu vào cột tìm chết.
Lâm Phượng Âm nhìn buồn cười, chẳng qua dọa nàng một chút, như thế nào lá gan nhỏ như thế, hắn làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ rút dây động rừng a.
“Cô nương đây là làm sao vậy?” Hắn tiến lên vô tội nói, “Bộ dạng ta làm cho ngươi sợ hãi sao?”
Lâm Triêu Hi nghe thấy một tiếng “Cô nương” tràn ngập mong đợi ngẩng đầu lên, úp úp mở mở hỏi, “Cái kia.... .......Ngưoi vừa rồi kêu ta.... .......”
“Nga, ta mến mẫu phích, gặp mỹ nhân là có thói quen gọi nương.” Lâm Phượng Âm mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
“Nga!” Lâm Triêu Hi đại khẩu khí, nhưng là tiếp theo ngây ngẩn cả người.
Luyến mẫu tình kết.... ......Chẳng lẽ.... ......Hắn thích bà lão Lâm chủ mẫu này?
Nàng không thể tin nhìn một chút, là Lâm Phượng Âm không sai, là hắn dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2006031/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.