Lâm Thành Trác đang ngồi nghỉ, Hoàng kiếm bên cạnh chợt run lên, phát ra tiếng vang leng keng, bảo thạch đỏ phía chuôi kiếm phát ra ánh sáng long lanh, hắn nhíu mày, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
Lâm Thành Trác mở cửa, ngàn vạn lần không nghĩ mình sẽ thấy diện mạo chân thật của “Lâm Triêu Hi”, nàng thấy hắn chấn động, sau đó ngượng ngùng gãi đầu chớp mắt cười nói, “Lâm đại công tử, hội ngộ hội ngộ.”
Lâm Thành Trác môi mím chặt tạo thành một vòng cung cương nghị, hắn chợt thở dài nói, “Phải nói là đã lâu không gặp.”
“A. . . . .” Lâm Triêu Hi ngẩn người, Lâm Thành Trác nhìn nàng rồi quay sang Lâm Đường Hoa hỏi, “Nhị đệ, đây là. . . . . .”
Lâm Đường Hoa cười nói, “Nàng trúng độc, cần đại ca giúp một tay giải độc.”
Lâm Thành Trác cau mày, sau đó đưa họ vào phòng, hắn nắm cổ tay Lâm Triêu Hi, vẻ mặt biến đổi, nói, “Trúng thiên bách mỵ?”
Lâm Triêu Hi thu tay lại than thở, “Đúng đúng đúng, đại công tử thật là người phi phàm! Y thuật cũng rất cao a!”
Lâm Thành Trác mặt vẫn lạnh băng như cũ, có chút không biết làm gì, nói, “Chỉ là bắt mạch xem bệnh mà thôi, hành tẩu giang hồ ai cũng biết.”
Lâm Triêu Hi méo miệng, cúi đầu.
Lâm Đường Hoa cười một tiếng nói, “Ta đã khống chế tâm mạch của nàng, độc tố đã giảm nửa phần, bây giờ ta không thể giải được nữa.”
Lâm Thành Trác ngẩng đầu hỏi, “Ngươi nói, ngươi giải một nửa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2006003/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.