Đêm tối, gió lạnh vi vu xào xạc, thổi cuốn hoa rơi đầy đất.
Cửa sổ két một tiếng khẽ động, Lâm Triêu Hi đang ngồi ở mép giường bỗng run rẩy, sau đó lại két một tiếng, Oanh Oanh vội đóng cửa lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
“Làm sao vậy?” Lâm Triêu Hi hỏi.
Oanh Oanh có chút khẩn trương đi tới bên cạnh nàng nói, “Tối nay toàn bộ đề phòng, tất cả người làm cũng đi canh phòng các viện, đại thiếu gia bảo Oanh Oanh đi tới coi chừng ngài.”
Nàng nhíu mày, hỏi, “Có tiếng gió?”
Dứt lời, chợt truyền đến tiếng bước chân, giống như có hạ nhân đang chạy thật nhanh.
Ngoài phòng có người kêu to, “Thủ vệ phòng chủ mẫu!” Nghe thanh âm này, chắc chắn là của Lâm Thành Trác.
Rồi sau đó là tiếng động đao kiếm, đinh đinh đang đang.
Lâm Triêu Hi cau mày, lập tức đi tới phía cửa sổ, Oanh Oanh không kịp ngăn cản, chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén xuyên vào, nàng kêu một tiếng, Lâm Triêu Hi choáng váng, ngốc trệ tại chỗ. Nhưng thanh kiếm kia không chạm được vào người nàng, ngược lại bị một thanh kiếm khác đập trở về.
“Đóng cửa sổ!” Lâm Thành Trác hô to một tiếng, Mịch Phượng kiếm trong tay chấn động, cản lại thanh kiếm bất ngờ đánh đến.
Lâm Triêu Hi phục hồi tinh thần, lúc này mới thấy rõ ràng thế cục trong sân. Tất cả người làm chia ra canh giữ ở cổng và sân, cầm kiếm cầm đao khí thế uy nghiêm, bọn họ cũng yên lặng nhìn hai người quyết chiến trong sân.
Áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005986/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.