Ngày Kiều gia đưa tang, sáng sớm tinh mơ đã chiêng trống vang trời, từng đợt gào khóc thảm thiết.
Kiều Dần một giọt nước mắt cũng không có, nhưng khuôn mặt u sầu ảm đạm, khi đi ngang qua các dân chúng đều đồng cảm cho rằng đứa con hiếu thuận này buồn bã tích tụ, hắn lúc này đang thăng quan tiến chức thuận lợi, ra lệnh mọi người thay hắn khóc vang, khóc ra khí thế rung trời, coi như chính hắn đưa tiễn người cha chết uất ức này.
Những nhà có danh ở thành Hoa Châu đều tới tiễn đưa, Lâm gia đứng mũi chịu sào, nhưng lại đến tay không, khiến mọi người khóc thút thít.
Lâm Triêu Hi bị ba nhi tử bắt đứng ở phía trước, Lâm Thành Trác đứng sau lưng nàng, chỉ cần xoay người rụt cổ làm mất thể diện hắn liền bắn ra chuôi kiếm điểm huyệt làm nàng khó chịu, đã trải qua một lần ngã một lần khôn ra, lúc này vẻ mặt nàng nghiêm túc không giận mà uy, cả người đứng thẳng, trên khuôn mặt già nua là một đôi mắt lấp lánh như sao, khi quan tài ra khỏi cửa khẽ nhíu mày, bước chân không khỏi lui về phía sau một chút.
Lâm Thành Trác cau mày, không biết có nên nhắc nhở nàng hay không, Lâm Phượng Âm lắc đầu cười, giữ chặt tay Lâm Thành Trác. Hắn biết nữ nhân này sợ thi thể, huống hồ còn chứng kiến Kiều lão gia chết thê thảm nên trong lòng sẽ có bóng ma, vì thế hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ bàn tay đang run của nàng.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005971/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.