Đây là thánh địa tốt nhất để hắn tu luyện thánh tuyết hàn công, bởi vì nơi này đặt hàn băng ngàn năm mà hắn thu thập, lạnh tới cực điểm, giống như một hầm băng vĩ đại.
Hắn đã quen với nhiệt độ như vậy, nhưng nữ tử trong lòng hắn run rẩy không ngừng, đôi môi trắng bệch, giọt nước trên tóc đã bắt đầu đông lại, cô rúc vào lòng hắn, hướng về nơi ấm áp, cứ nắm chặt lấy vạt áo của hắn, hoàn toàn ngã vào lòng hắn, không an phận động đậy, thậm chí. . .
Nữ nhân đáng chết, ngươi còn động đậy nữa ta sẽ giết ngươi. Thu Vô Cốt hờn giận, bởi vì cô ngồi trên đùi hắn, không ngừng nhúc nhích và cọ xát vào nơi riêng tư của hắn. . .
“Tỉnh dậy!” Thu Vô Cốt hét to, đáng tiếc đối với một người đang hôn mê thì tiếng vang rung trời đến mức nào cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi bay. Hắn bị kẻ địch chiếm tiện nghi! Không hiểu vì sao lại bị chiếm tiện nghi! Hắn muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại giống như bạch tuộc quấn quít làm phiền, thậm chí còn vươn tay bắt lấy cái kia của hắn lắc lắc nói, “Đừng nhúc nhích.”
Thu Vô Cốt hóa đá trong nháy mắt, cơn tức lan tràn, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, từ đỏ thành tím, ngay sau đó cổ và trán nổi gân xanh, tay nắm chặt lại, vũ trụ nhỏ bùng nổ, hận không thể ném cô đi!
Lâm Triêu Hi đương nhiên không biết có người hận mình thấu xương, cảm thấy thứ trong tay thật dài thật thô, nhưng lại không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005966/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.