“Công tử, có tin tức.” Một ẩn sĩ bất ngờ xuất hiện trong phòng Lâm Phượng Âm, toàn thân là một màu đen chỉ chừa đôi mắt sắc bén quyết tuyệt.
Lâm Phượng Âm đang nghiêng người dựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn khẽ mở hai mắt ra, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên hỏi: “Vị trí?”
“Đã ra khỏi Diệu Châu, đang ra roi thúc ngựa khoảng hai ngày hai đêm sẽ đến nơi rồi.”
“Ừ, theo sát một chút, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.” Lâm Phượng Âm lại nhắm mắt lại, lười biếng hỏi: “Còn tên Độc Cô Úc đó, có thể tra ra được thân phận gì không?”
“Công tử thứ tội, còn chưa tra ra được. Người này xuất quỷ nhập thần, trong chốn gian hồ cũng không có danh tiếng gì.”
Lâm Phượng Âm gõ ngón tay hai cái lên thành giường hỏi: “Đã tra được kẻ truy theo tung tích của bọn họ chưa?”
Ẩn sĩ cúi đầu đáp: “Bọn họ lợi dụng báo điểu truy tung, có rất nhiều chim vả lại hoạt động linh xảo, rất khó tiêu diệt toàn bộ. Nhưng đã tra ra được loại chim này cả Thánh quốc chỉ có ở vùng đất Tây Nam, chỉ sợ là . . .”
(báo điểu truy tung: là loại chim theo dõi hành trình của người khác)
Lâm Phượng Âm khẽ cười giễu cợt một tiếng nói: “Thật đúng là nhất quyết không tha nha, lại là Thánh nữ tộc. Phái thêm vài người ra ngoài, nhất định phải bảo vệ họ an toàn trở lại.”
Ẩn sĩ lui ra, Lâm Phượng Âm nằm xuống đắp chăn lại. Kể từ khi nghe được bẩm báo có người nói có người muốn gây bất lợi cho bọn họ, hắn đã hai ngày hai đêm không có chợp mắt. Còn có hai ngày hai đêm nữa, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện không may gì nữa.
Mà trong một gian phòng khác, Lâm Đường Hoa đang tự mình thưởng trà, mặc dù chỉ có một thân một mình, trà đạo cũng không thiếu. Hương trà bốn phía là Tuyết Sơn tan ra thành nước hòa cùng trà mới mùi thơm trong veo lan tỏa, nước đun sôi đã lâu nhưng hắn lại thất thần quên tắt lửa.
Hắn lắc đầu cười khẽ, mình cũng sẽ nhớ thương nàng như vậy, nàng mới đi có mấy ngày mà mình lại tưởng như đã cách ba thu.
Nhớ nhung thành tật, nhớ nhung thành tật, rốt cuộc hắn cũng rơi vào cõi trần cũ rích rồi.
Sau một phen tự giễu hắn lại lâm vào mê mang.
Đại ca trước mặt mọi người cự hôn, cũng không thèm để ý tình nghĩa hai nhà Lâm – Phùng, quả đúng là sáng tỏ tâm ý của mình. Trái tim thì chỉ có một, cho dù dung nạp được trời đất thiên hạ bao la, lại chỉ dung nạp được một cô gái. Ba huynh đệ bọn họ coi như là gặp kiếp nạn, vì một người con gái mà điên đảo tâm hồn.
Không biết hành động kinh người lần này của đại ca có làm . . . nàng cảm động không?
*****
Lâm Triêu Hi vẫm vô tư ngủ say sưa, bỗng nhiên nhảy mũi liên tục sáu cái, làm cho nàng đầu váng mắt hoa.
“Ai u con mẹ nó, là ai nhớ thương ta!” Lâm Triêu Hi vươn cánh tay dùng tay áo lau lỗ mũi một cái, Oanh Oanh đang đưa tới khăn tay khựng lại ở khung trung.
Lâm Triêu Hi nhận lấy cười cười xấu hổ nói: “Ta không phải là người văn minh, cái này cho Đại thiếu gia lau y phục đi.” Nàng rõ ràng thấy được mình chảy một tảng lớn nước miếng trên vai Lâm Thành Trác.
Lâm Thành Trác liếc nhìn nàng không lên tiếng, Lâm Triêu Hi không khỏi nghĩ tới nếu nước miếng này chảy trên vai người yêu thích sạch sẽ như Lâm Đường Hoa thì sẽ có cảnh tượng gì?
Ba huynh đệ Lâm gia trăm tính ngàn tính, trăm phòng vạn phòng( phòng bị),tuy dự đoán được người theo dõi Lâm Triêu Hi là do Thu Vô Cốt phái đi. Nhưng không ai nghĩ đến thật ra hắn cũng không có ý làm tổn thương nàng, chỉ là muốn xác định nàng có bình an hay không, có bị tổn thương gì hay không mà thôi.
Xe ngựa vội vàng gấp gáp lên đường suốt ngày đêm đi, đi tắt qua nhiều con đường nhỏ, gần như ngựa không ngừng vó người không nghỉ ngơi mà đi. Lâm Thành Trác thay phiên đánh xe ngựa cùng với hai phu xe, chỉ tốn hai ngày một đêm liền trở lại Lâm gia.
Bọn họ vào thành, tin tức lấy tốc độ nhanh như chớp truyền tới tai Lâm Phượng Âm. Lúc này hắn đang cùng Lâm Đường Hoa chăm chú chơi cờ, vừa nghe tin tức liền đứng bật dậy, cũng vì vậy mà vung mạnh tay áo quét lên bàn cờ đang đánh dở.
Nhưng không có như dự đoán là con cờ sẽ rơi xuống đất, đúng lúc Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đồng thời cùng ra tay, rõ ràng chỉ có bốn tay lại giống như Thiên Thủ Quan Âm( Quan Âm nghìn tay) thay đổi trong nháy mắt. Chỉ nghe tiếng vang leng keng leng keng, từng quân cờ bay lên không trung rồi lại rơi xuống nằm ngay ngắn trong hộp đựng cờ. Một đen một trắng không lẫn lộn một viên nào.
Cuối cùng Lâm Đường Hoa phất tay áo một cái, đậy nắp lại, cười nhạt hỏi: “Cơm tối muốn ăn gì?”
Lâm Phượng Âm nói: “Chúng ta ăn chay mấy ngày rồi, cũng nên ăn chút thức ăn mặn đi.” Có người nào mà không biết Lâm Triêu Hi thích ăn nhất các loại thịt cá trứng muối bào ngư vi cá chứ?
Lúc chạng vạng, khi sắc trời tối xuống, Lâm Triêu Hi kéo tấm thân nghiêng ngã lảo đảo vì say xe ngựa đi vào Lâm gia. Vốn định im lặng bí mật trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ tới, vừa vào cửa đã nhìn thấy một bộ bạch y Lâm Đường Hoa cùng với một bộ trường sam màu vàng Lâm Phượng Âm, má ơi, hiện giờ nàng chỉ muốn gặp một người là Chu công thôi!( đi ngủ)
“Tiểu Tịch cô nương đã lâu không gặp.” Lâm Đường Hoa nói chuyện vô cùng khách sáo.
“Tiểu Tịch cô nương chuyến đi này có vẻ vui chơi thỏa thích nhỉ?” Lâm Phượng Âm vuốt ve sợi tóc bị gió thổi lay động.
“Thu lợi rất nhiều, được lợi ích không nhỏ, ha ha.” Lâm Triêu Hi qua loa.
Lâm Đường Hoa nhíu mày: “Hả? Lợi ích gì?”
Lâm Phượng Âm tiếp lời: “Làm sao tăng lợi ích chứ?”
Lâm Triêu Hi mím môi kìm chế tức giận, hai người này rõ ràng là tìm đến chọc phá nàng mà. Có lẽ nàng đi mấy ngày không ai theo chân bọn họ cãi nhau nên nhàm chán đây.
Nàng nịnh hót cười nói: “Chuyến đi Diệu Châu lần này được mở mang kiến thức đầy đủ về sự to lớn giàu có và đông đúc của Thánh quốc, bách tính an cư lạc nghiệp. Tiếp theo là sự thể nghiệm sâu sắc bởi sự hào hùng thấm đẫm máu tanh của võ lâm giang hồ. Lòng người hiểm ác, lòng dạ nữ nhân càng thêm hiểm ác, về sau chúng ta càng phải chú ý đó nha.” Nàng là đang nhắc nhở: chính ta cũng là nữ nhân hiểm ác, mau nhường đường cho ta!
Lâm gia công tử nào dễ dàng nhận thua người ta như vậy, nữ nhân này thỉnh thoảng thông minh thỉnh thoảng giả vờ ngớ ngẩn. Hiểm ác? Tránh sang một bên đi!
“Tiểu Tịch cô nương tàu xe mệt nhọc sợ rằng thân thể đã sớm không chịu nổi rồi.” Lâm Phượng Âm chợt đại phát từ bi giải vây cho nàng.
Lâm Đường Hoa im lặng gật đầu cười nói: “Thật là, đã như vậy, chúng ta vừa ăn vừa nói thôi, mời.”
Lúc này Lâm Triêu Hi hận không thể đào sâu ba thước đất vùi chôn chính mình, là ai nói: khi còn sống không cần ngủ nhiều, sau khi chết có thể an nghỉ. Nàng hiện tại hận không được ngàn thu an giấc, chỉ cần thổi bay hai tên kẻ xướng người họa này đi là được.
Lâm Triêu Hi bất đắc dĩ bị bắt lôi kéo vào phòng chính, vốn dĩ trên đường gặm lương khô uống nước lạnh đã no bụng lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy một bàn đầy sơn trân hải vị liền cảm động không thôi, trong nháy mắt hai mắt liền sáng lên.
Nàng lôi kéo Oanh Oanh ngồi bên cạnh mình, nhưng Oanh Oanh một mực từ chối nói mình thân phận ti tiện. Cuối cùng Lâm Thành Trác nói một câu: “Chuyến đi này ngươi cũng rất khổ cực, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Lúc này Oanh Oanh mới không từ chối nữa, nhưng Lâm Triêu Hi quá sức buồn bực, con gái lớn không dùng được mà, nam nhân trong lòng nàng nói một câu còn tác dụng hơn mình tận tình khuyên bảo như dời non lắp biển nữa.
Lâm Triêu Hi giơ bát cơm lên giận dữ ăn, gần như càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn. Bởi vì tất cả đều là những món nàng thích ăn, không nỡ bỏ qua món nào.
Đại khái Lâm Thành Trác cũng đói bụng( không đói bụng mới là lạ, trên đường hơn phân nửa lương thực là để cho nàng, khẩu vị của nàng có thể so với con voi),nàng tốt bụng gấp một miếng thịt viên nhét vào chén của Lâm Thành Trác, lại chọc cho lão Nhị lão Tam cũng giơ chén lên mặt nàng muốn nàng gắp cho.
Lúc trước gắp cho Oanh Oanh một viên, lại một viên cho Lâm Thành Trác, cho thêm lão Nhị lão Tam. Tổng cộng có bốn viên liền gắp hết vào chén cho người khác, trơ mắt nhìn thịt viên vào miệng người khác, nàng thề không bao giờ gắp thức ăn cho người nào nữa.
Oanh Oanh vẫn giữ quy cũ ăn cơm, cả buổi lắng nghe lão Nhị lão Tam nói lời trêu chọc Lâm Triêu Hi. Nhưng nửa chừng hỏi một câu làm cho cả bàn ngây người một lúc lâu.
“Sau khi Tiểu Tịch cô nương đến thì chủ mẫu không thấy tăm hơi, chủ mẫu đi đâu chứ?”
Lâm Triêu Hi thiếu chút nữa sặc canh mà chết, thở hổn hển nói: “Oanh Oanh, không phải ngươi hoài nghi ta sát hại chủ mẫu rồi giấu đi chứ?”
Oanh Oanh khoát tay vội vàng giải thích: “Không phải không phải, Tiểu Tịch cô nương, phục vụ chủ mẫu là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ chỉ là hơi nhớ chủ mẫu thôi.”
Lâm Triêu Hi ồ một tiếng, ánh mắt liếc xéo lão nhị lão tam, ý nói: mới vừa rồi hai ngươi miệng lưỡi lưu loát, hiện tại bị chém thẳng tới cửa sao không ai đón nhận hả?
Cuối cùng vẫn là Lâm Thành Trác giải thích một câu: mẫu thân đến nhà khác làm khách nghiên cứu võ học, có lẽ chưa thể trở về trong một thời gian ngắn.
Oanh Oanh đương nhiên là tin tưởng vô cùng, lại yếu ớt hỏi một câu: “Vậy thời gian này Oanh Oanh phải làm gì?”
Lâm Triêu Hi thuận tay khoát lên bả vai Oanh Oanh nói: “Nói chuyện yêu đương, trêu đùa thiếu niên đàng hoàng tốt nhất sinh bảy tám đứa nhỏ.”
Ba vị công tử đồng loạt trừng mắt nhìn nàng, nàng bị ánh mắt bắn giết làm cho lỗ chân lông toàn thân co rút nhanh. Vì vậy cúi đầu bới cơm, thời điểm ba vị công tử gắp thức ăn cho nàng nếu không phải tiêu hành gừng tỏi thì chính là xương đầu cá phao câu gà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]