Thu Vô Cố gỡ mấy sợi tóc ẩm ướt trên má nàng xuống, khó có được nụ cười dịu dàng như vậy. Lâm Triêu Hi chợt phát hiện, má trái của hắn có một lúm đồng tiền, bộ dáng cười lên rất rực rỡ, vậy mà trong mắt giống như là Tuyết Sơn hòa tan ôn hòa.
Lâm Triêu Hi không tự chủ mà giơ tay ra nhéo mặt hắn một cái, bộ dáng cười cười cưng chìu như là đối với một đứa trẻ mà nói: “Cười một cái trẻ mười năm.”
Giờ khắc này nàng quả nhiên quên đi thù hận, nhưng vào một giây Ngọc Hoàn xuất hiện liền phá vỡ không khí hài hòa đó. Lâm Triêu Hi lại nhớ đến những người kia vì nàng mà chết, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng cao, nàng rút tay lui về sau một bước, thu lại nụ cười hỏi: “Lâm chủ mẫu ở đâu . . .”
Thu Vô Cốt biết lòng nàng ngăn cách, phất phất tay bảo Ngọc Hoàn dẫn nàng đi vào chổ sâu trong sơn động.
Hắn mất hồn nhìn bóng lưng của nàng, có lẽ là lần đầu gặp mặt đã động lòng với nàng đi. Nếu không cũng sẽ không tháo xuống phòng bị để cho nàng đi vào nơi này. Cái sơn động này là cấm địa đối với bất luận kẻ nào,ngay cả là Ngọc Hoàn thân cận với hắn nhưng nếu không có mệnh lệnh của hắn cũng không được đi vào. Bởi vì sợ nàng không chịu nổi khí lạnh, cho nên vội vã mang theo nàng hôn mê xuyên qua nơi này. Thật ra nàng đã sớm gặp qua Lâm Triêu Hi chân chính rồi.
Trong sơn động rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005923/chuong-60-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.