Sáng sớm hôm sau Tiểu Tịch nấu chè hạt sen đi gõ cửa phòng Lâm Đường Hoa, cửa không có khóa, đẩy nhẹ mở ra. Nàng nhỏ giọng kêu "Đường Đường" nhưng không có người nào trả lời, nàng bước qua bậc cửa đi vào, sau đó đem chè hạt sen ấm áp để lên bàn. Nhìn thấy trên bàn sách mở ra một bức tự họa để ngay ngắn, vẽ một cô gái toàn thân ẩm ướt đứng ở trong đình lục giác, dựa lưng vào thành hồ. Lấy sắc trời lam nhạt làm viễn cảnh, nàng ôm cánh tay hình như có chút rét run, y phục trên người lãnh ướt bao quanh vóc người gầy nhỏ của nàng, nàng cười sang sảng, mắt híp lại thành một đường cong, đắm đuối đưa tình nhìn người đối diện.
Ngày hôm qua lúc đi ra từ trong địa lao dưới nước, nàng không cẩn thận bị rêu trơn bên bờ trượt một cái sau đó liền ngã nhào "chổng vó" ở trên thảm cỏ. Sau khi bò dậy nàng nhìn Lâm Đường Hoa hắc hắc cười ngây ngô, sau đó liền ở trong đình nghỉ ngơi một chút. Té một cái cũng không nặng không nhẹ, nhưng cánh tay của nàng bị trầy xước, vì vậy khi đứng ở nơi đó Lâm Đường Hoa hỏi: "Lại có sự cố?"
Nàng "Cắt" một tiếng vỗ vỗ ngực tán dương năng lực ứng biến rất thông minh của mình, vẫn cứ nói da của mình cũng không bị thương, thật ra thì cùi chỏ đã rịn ra tia máu, vì vậy nàng ôm cánh tay làm tướng kiêu ngạo, bởi vì ngăn chặn Lâm Đường Hoa sau khi biết sẽ lo lắng.
Nàng cẩn thận quan sát bức họa trước mắt, vết mực mới vừa khô, nhất định là thành quả của một đêm vẽ ra.
Gần đây giống như Lâm Đường Hoa không có ngủ mà chỉ lo vẽ tranh cho nàng, từ ăn cơm đến uống nước thậm chí ngủ, hận không thể đem bộ dạng của nàng vẽ ra toàn bộ làm bảng báo cáo. Nàng cầm bức họa lên gật đầu một cái, phải nói, vẻ mặt vừa cười vừa khổ lại quật cường trên mặt mình thật là vẽ giống như đúc, để cho nàng giống như đang soi gương, thấy được cái ngốc của mình.
Trang giấy bên cạnh có một hàng chữ: thời điểm nàng ngã, cảm giác của ta còn đau hơn so với nàng.
Nàng bật cười, đây không phải là lời khiển trách của nàng với Lâm Đường Hoa ngày hôm qua sao? Lúc đứng dậy nàng nói: "Chàng nên hỏi ta có đau hay không, sau đó đau lòng cảm động nói, so với ta chàng đau gấp trăm lần." Không ngờ Lâm Đường Hoa luôn luôn làm chuyện gì cũng thông minh, thời điểm nói yêu đương lại giống như một kẻ ngốc lần đầu học nói, đáng yêu như vậy.
Nàng đợi một hồi, cảm giác chè hạt không còn nóng nữa, vì vậy bưng chén đi ra khỏi cửa, liếc nhìn cửa bên cạnh, nếu không cho lão Tam đi? Nàng vui cười đi qua gõ cửa, vậy mà lão Tam cũng không ở đây! Nàng chợt nhớ tới ngày hôm qua lão Tam uống rượu một mình ở trong sân, sau đó ngắm trăng, rồi đem rượu ngon trong bầu rượu vẩy trên đất giống như đang bái tế. Sau đó hắn quay đầu lại, ánh mắt có chút mê ly, thừa dịp trong bóng đêm hoa lệ mập mờ, hắn cười không tim không phổi như cũ. Khóe miệng cười ung dung, áo bào màu tím bị lây dính rượu, tóc theo gió thổi tung bay, trong tay cầm một bầu rượu nói: "Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ đi chính là con đường của bọn hắn trước kia. . . . . ."
Tự nhiên Tiểu Tịch biết hắn đang bái tế ai, Thanh Phong Các mười một ẩn sĩ hi sinh vì nhiệm vụ. Mà một thế hệ ẩn sĩ mới thông qua tầng tầng sàng lọc và huấn luyện, từng bước một mang trên lưng sứ mạng của Lâm gia, đi con đường nguy hiểm hắc ám.
Xem ra Âm Âm cũng không ở đây, nấu món ngon không ai chia sẻ thật đáng tiếc. Tiểu Tịch lắc đầu một cái, ngồi ở trong phòng Lâm Phượng Âm tự nhiên bưng chén ăn.
"Ngươi vẫn như trước, áo cơm không lo, trong lòng cũng không lo."
Tiểu Tịch nuốt xuống muỗng cuối cùng, liền nghe thấy một câu than vãn, nhưng hàm chứa trách cứ thật sâu.
Nàng quay đầu lại, không ngờ thấy được Ngọc Hoàn một thân váy màu vàng nhạt, mới vừa đóng cửa đi vào phòng Lâm Phượng Âm.
"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Tiểu Tịch bị sợ đến vội vàng đứng lên, một chân đá ngã ghế ngồi của mình. Lâm Phượng Âm nói Ngọc Hoàn là người Thánh nữ tộc, hơn nữa còn là thủ hạ ngay sau thủ lĩnh Thu Vô Cốt, trình độ nguy hiểm không thể khinh thường.
Ngọc Hoàn nhàn nhạt nhìn nàng, giống như là một người bạn cũ gặp mặt bình thường quan sát xem nàng béo hay gầy, cao hơn bay thấp đi, nhìn hết sức cẩn thận, lại làm cho Tiểu Tịch rùng mình.
Nếu bây giờ rống một tiếng "Cứu mạng", có phải mình bị cắt cổ ngay lập tức hay không?
Nàng nuốt ngụm nước miếng, nói: "Ta nói cho ngươi biết, đây là Lâm gia, giết chết ta rồi ngươi cũng không chạy được đâu."
Ngọc Hoàn nhàn nhạt nâng khóe miệng, không tính là cười nói: "Ta vẫn không hiểu, tại sao hắn phải yêu ngươi, hiện tại vẫn không hiểu như cũ, ngươi có cái gì đáng giá để người khác yêu. Hắn vì ngươi trả giá nhiều như vậy, ngươi quên hắn không còn một mống, như vậy đáng giá sao, làm sao đáng giá đây. . . . . ."
Tiểu Tịch có chút buồn bực, nhìn ánh mắt ai oán của Ngọc Hoàn, giống như là một oán phụ bị người vứt bỏ. Nhớ tới thời điểm xuất hiện ở Lâm gia, Tiểu Tịch sắp xếp Ngọc Hoàn xém chút nữa bị Lâm Phượng Âm cường bạo làm chuyện nam nữ. Nàng "Ah" một tiếng sau đó "Nha" một tiếng nói: "Ngươi hiểu lầm có phải hay không? Ta với Lâm Phượng Âm chỉ là bạn bè, nếu ngươi yêu thích hắn phải theo đuổi nha, không nên bội nhọ tình hữu nghị thuần khiết của chúng ta."
"Ha ha." Ngọc Hoàn đi lên phía trước, từng bước ép sát mà hỏi: "Ngươi là thật không biết hay là đang giả vờ ngây ngốc? Ta và Lâm Phượng Âm, là hai người căn bản không có khả năng, giống như ngươi và Thu Vô Cốt, giữa các ngươi yêu và hận chẳng lẽ không phải một hai lời đã nói xong?"
Tiểu Tịch cười ha hả, lặp lại lời của nàng... "Ngươi nói ta và Thu Vô Cốt? Không phải đang nói đùa chứ?"
Tiểu Tịch ôm bụng cười lăn lộn, nhưng rồi lập tức cũng không cười tiếp được nữa, nhìn thấy ánh mắt sắc bén sáng loáng của Ngọc Hoàn, nàng dần dần ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Nàng thử hỏi: "Cái đó. . . . . . Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Một buổi sáng tinh mơ Oanh Oanh liền giả dạng thành Lâm Thành Trác, tính tìm đến Lâm Phượng Âm muợn cái chìa khóa xuống địa lao thăm Lâm Thành Trác chân chính. Bởi vì nàng tự học, ba lần bốn lượt bị sặc nước, rốt cuộc học lặn xong, rốt cuộc thấy cửa sắt địa lao chỗ Lâm Thành Trác đang ở.
"Hắn vì ngươi, vì cứu mệnh của ngươi, lấy chính sinh mệnh của mình đền cho ngươi. Nhưng còn ngươi, không những không biết cảm kích, còn quên sạch sẽ hắn, cùng người Lâm gia dây dưa không rõ suốt ngày mập mờ, hành động việc làm của ngươi có nửa điểm nào không phụ lòng hắn?"
Bên trong nhà truyền ra một hồi chất vấn dồn dập, âm thanh nghe hết sức quen thuộc. Oanh Oanh cẩn thận tựa vào cạnh cửa, nghiêng tai tiếp tục nghe.
"Ta không biết, ta thật sự là không biết. . . . . . Hắn nói, hắn nói hắn muốn thân thể của ta chính là vì để cho ta nhớ kỹ hắn hơn nữa còn hận hắn, nhưng ta cảm thấy quên hắn thì ta sẽ khoái hoạt hơn. . . . . . Ta thật sự là không biết hắn là vì ta. . . . . . Như vậy hắn đã chết sao?" Là âm thanh Tiểu Tịch! Oanh Oanh dựng lỗ tai lên.
"Chết rồi, nhưng ngươi vẫn còn có thể gặp lại được hắn, thân thể hắn khóa trong phòng Hàn Băng ở Thánh nữ cung."
Tiểu Tịch yên lặng không nói gì.
"Có đi hay không là ở ngươi, nhưng phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi nợ hắn, đời này vẫn không rõ."
Có người mở cửa, Oanh Oanh lập tức ngồi xuống núp ở phía sau bồn hoa cao lớn, Ngọc Hoàn từ trong nhà đi ra, sau đó bay lên mái hiên, xoay người một cái liền biến mất.
Oanh Oanh cắn cắn môi. Thì ra nàng ta còn là chiếc giày rách? A, xem ra Lâm Đường Hoa cũng không có chiếm được tiện nghi gì đâu!
Oanh Oanh cười một tiếng, theo bản năng sờ một cái cây trâm trên đầu, cây trâm màu đỏ Kê Huyết đã đâm một người, nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó ở trong vườn hoa, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Vốn cho là mình ẩn núp trong nước sẽ không bị hắn phát hiện, thật không nghĩ đến, Lâm Đường Hoa vậy mà chú ý tới mặt nước nổi bọt khí, sau khi đưa Tiểu Tịch đi liền lần theo dấu vết của nàng.
Khi đó nàng mới bò lên bờ ngồi nghỉ ngơi, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng lặng yên không tiếng động hiện ra ở trước mặt mình. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Lâm Đường Hoa đã mất đi nụ cười ôn hòa đang khoanh tay đứng ở sau lưng nàng, hỏi: "Nhìn đủ rồi?"
Nàng cảm giác toàn thân Lâm Đường Hoa tản ra sát khí, mà với công lực của hắn có thể dùng hai ngón tay liền bóp đứt cổ của nàng.
Theo trực giác nàng phản kích, nhặt lên cát đá bên cạnh ném tới trên người hắn, sau đó tay chân luống cuống bò dậy bỏ chạy.
Lâm Đường Hoa vận khinh công, một bước bằng nàng chạy ba bước, cho nên dễ như trở bàn tay hắn đã đuổi kịp nàng, bức nàng vào góc chết trong vườn hoa.
Quả thật hắn muốn giết nàng, không cho phép bất kỳ người nào biết bí mật cẩu thả của bọn họ.
Trong lúc nguy nan, trước mắt nàng chợt hiện ra bóng dáng của Lâm Thành Trác, sau đó nàng rút cây trâm trên đầu, không kịp đè xuống Kê Huyết thạch trên đó phóng thích độc dược, liền đâm xuống cánh tay Lâm Đường Hoa.
Chảy máu, lúc nàng khẩn cấp, Lâm Đường Hoa thuần túy là không kịp đề phòng, mặc dù né tránh vô cùng mau vẫn bị cây trâm đâm thủng da.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi Nhị công tử, ngài yên tâm, ta nhất định cái gì cũng không nói, thật sự cái gì cũng sẽ không nói ra đâu! Van cầu ngài tha cho ta đi!" Oanh Oanh quỳ trên mặt đất kêu khóc, cái trán nặng nề đập lên trên đất khóc nức nở, nước mắt lã chã.
"Ta không thể giết ngươi, bởi vì nàng rất coi trọng ngươi, nhưng không nên làm ra dù chỉ một chút xíu nào tổn thương nàng, nếu không, ta sẽ chặt ngươi ra làm trăm mảnh."
Lời nói của Lâm Đường Hoa giống như một câu thần chú tà ác, từ đó về sau lặp đi lặp lại ở bên tai của nàng, giống như có một con con mắt vô hình vĩnh viễn đều đang ngó chừng nàng. Mặc kệ nàng đi tới chỗ nào hoặc là nghĩ tới chuyện gì, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Đường Hoa lơ đãng liếc qua, thời thời khắc khắc đang nhắc nhở nàng, mạng của nàng không có ở trong tay của nàng.
Không ngờ trùng hợp như thế, để cho nàng biết điều bí mật này, không chờ Tiểu Tịch ra ngoài nàng nhanh chóng rút lui. Hiện tại nàng muốn làm chính là đi tìm một đồng bạn thích hợp, tỷ như Phùng Tích Viện vô cùng bất hòa với Lâm gia và Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch từ trong phòng đi ra, quên mất đóng cửa, quên mất bưng đi chén chè hạt sen ăn sạch sẽ, quên mất nâng dậy cái ghế ngồi bị ngã xuống, quên mất đi bộ phải nhìn phía trước, cho tới khi đầu của nàng đụng vào tay vịn trước mặt, nước mắt của nàng lập tức rớt xuống.
Ôm lan can khóc thút thít, nàng cảm giác lực lượng toàn thân của mình đã bị rút đi rồi, không đứng nổi cũng không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Tại sao, Thu Vô Cốt, ta cho là ta hận ngươi nhưng ta không hận nổi, ta cho là ngươi hận ta, nhưng là tại sao ngươi phải cứu ta, tại sao ngươi phải dùng lý do như vậy để cho ta nhớ kỹ ngươi. Một cái mạng của ta, đã lãng phí tâm huyết của bao nhiêu người, làm sao ta trả cho hết đây?
Bên tai của nàng không ngừng lẩn quẩn lời của Ngọc Hoàn: ngươi nợ hắn, cả đời vẫn không trả nổi, nhưng ngươi nhất định phải trả, trừ phi ngươi có thể không quan tâm mà hưởng thụ người khác trả giá không hạn chế. Sau đó đi qua cái ngươi gọi là cuộc sống hạnh phúc, nhưng nếu ngươi thật ích kỷ như vậy, ta chỉ có thể nói, hắn yêu lầm người rồi.
Khi Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm lần lượt trở lại Lâm gia đã là buổi trưa. Tiểu Tịch ở ngoài cửa chờ đợi, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, phía trên trang bị đầy đủ hết nồi chén muỗng chậu, đầy đủ mọi thứ, xem ra phải ra khỏi cửa một chuyến.
"Hai vị công tử, kẻ hèn này đợi đã lâu." Tiểu Tịch ăn mặc một thân nam trang, hô to một tiếng mở ra quạt giấy. Xuân hàn se lạnh, dùng cây quạt hình như hơi sớm, gió lạnh vèo vèo quét qua, Tiểu Tịch rùng mình run rẩy rụt cổ một cái.
Lâm Đường Hoa cười nhạt hỏi: "Tịch công tử muốn đi tới nơi nào?"
Tiểu Tịch vẫn không nói gì, Lâm Phượng Âm nhảy lên xe ngựa sau đó chỉ nghe thấy bên trong âm thanh rắc rắc ầm, Lâm Phượng Âm ho khan vén rèm lên cau mày hỏi: "Ngươi mang theo một đống dầu muối tương dấm hồ tiêu trái ớt làm gì?"
Tiểu Tịch cười hắc hắc nói: "Hôm nay thời tiết tốt, thích hợp chơi xuân đạp thanh, không biết kẻ hèn này có may mắn mời hai vị đi cùng?"
Lâm Đường Hoa cười lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lên xe ngựa, sau đó Tiểu Tịch chấp tay đáp lễ hai người rồi cũng chui vào. Phu xe kêu "Giá", xe ngựa liền hướng thành Nam chạy đi.
Nghe nói, thành Nam có một hẻm núi, nàng chưa từng đi qua, bởi vì mùa đông nước sông kết thành băng không cách nào chèo thuyền du ngoạn trên hồ. Hôm nay băng tuyết đã tan bầu trời trong xanh, ở mãi trong nhà quả thật có chút mệt.
Hẻm núi này được đặt tên là "Nhất nhãn vạn niên". Truyền thuyết có một vị Sơn Thần cùng Hoa Yêu mến nhau, bởi vì Tiên - Yêu yêu đương là vi phạm luật hôn nhân của Thiên Đình, cho nên bị nghĩa chánh ngôn từ( lời nói chính nghĩa) của những người đó cưỡng chế chia lìa. Hoa Yêu thà chết không theo, cuối cùng nguyên thần( căn sơ sinh mạng) bị tan biến, cuối cùng một phần đau lòng ngưng kết thành lệ, nước mắt rơi vào khe núi hóa thành nước sông. Ánh mắt của nàng từ từ nhắm lại, chỉ lưu lại một kẽ hở lưu luyến nhìn Sơn Thần. Sau đó ánh mắt xinh đẹp của nàng cũng không có bị Thiên Hỏa thiêu hủy, mà là rơi ở chỗ này hóa thành hai tòa vách đá, một khe hở chật hẹp chính là nơi thuyền bè theo thứ tự đi qua.( luật hôn nhân của thiên đình: là nguyên văn của tg)
"Ừ, ngươi ăn cái này!" Tiểu Tịch giơ một củ tỏi đưa cho lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm đang ngắm nhìn phong cảnh một bên, còn tưởng rằng đưa tới là điểm tâm, vì vậy hé miệng máy móc cắn, sắc mặt chợt biến, xoay người ở cạnh thuyền nôn mửa thật lâu.
Tiểu Tịch chán ghét khoát khoát tay mà nói: "Lâm tam công tử, chú ý tố chất! Ngươi không cần nói gì, xông chết người thì bản thân cũng không tốt, nếu ngay cả cá cũng bị xông chết chẳng phải là quá không chú ý bảo vệ hoàn cảnh sinh thái sao hả?"
Lâm Đường Hoa cười đến bất đắc dĩ, Tiểu Tịch lại nâng má cười gượng nhìn hắn, tựa hồ đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó.
"Đường Đường." Nàng gọi hết sức mập mờ, cố ý kéo thành âm thanh biến thành giọng ngọt lịm, vừa nghe cũng khiến người rã rời.
"Hả?" Lâm Đường Hoa lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng.
"Có một con rùa đen đang bò lên phía sau ngươi kìa, nó thật bẩn nha, toàn thân đều là bùn, thật buồn nôn."
Cả người Lâm Đường Hoa run lên, rùa đen? Toàn thân đều là bùn – rùa đen? Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn, nhưng không kịp đề phòng, Tiểu Tịch lập tức đẩy một cái ở trước ngực hắn. Lâm Đường Hoa không có nghĩ đến Tiểu Tịch sẽ hành động như thế, hắn lập tức ngã ngửa, phịch một tiếng rơi vào trong nước.
Người chèo thuyền vén mũ trên đầu kêu hỏi: "Công tử, ngài đợi một lát, ta sẽ đi xuống cứu ngài!"
Tiểu Tịch khoát tay lia lịa ngăn lại, nói: "Ông ơi, ngàn vạn lần không được! Nước sâu như vậy, ngài lớn tuổi như vậy nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào?! Hắn bơi lội giỏi lắm, linh hoạt hơn cá ấy!" Sau đó hai đôi tay của nàng chống eo hướng về phía Lâm Đường Hoa hô: "Tiểu Đường Đường không ngoan, vì bắt rùa đen mà nhảy vào trong sông, khiến bọn ta lo lắng á!"
Trong nước toàn thân Lâm Đường Hoa ướt đẫm, đang nắm mép thuyền, nhếch nhác bất đắc dĩ phẫn hận lại cưng chìu nhìn nàng, không biết nên nổi điên hay là hạ hỏa, nhưng nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của nàng vì gian kế thực hiện được lập tức đã nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn nàng.
"A!" Lâm Đường Hoa vẫn bình tĩnh đột nhiên đau kêu một tiếng.
Tiểu Tịch bị vẻ mặt nghiêm túc trên mặt hắn làm cho sợ hết hồn, cắn môi hỏi: "Sao vậy?"
"Chân của ta bị chuột rút." Lâm Đường Hoa cau mày, vẻ mặt hết sức khổ sở.
Tiểu Tịch lập tức choáng váng, hỏng rồi, vậy mà bị chuột rút, đây chính là đại kỵ trong nước.
Lâm Đường Hoa hình như không chịu nổi, không ngừng chìm xuống, nước đã qua cổ của hắn, sau đó là đôi môi.
Tiểu Tịch nóng nảy, vội vàng khom lưng duỗi tay qua hô: "Nắm tay của ta, nắm lấy ta!"
"Được." Lâm Đường Hoa chợt từ trong nước nổi lên một phát bắt được tay của nàng, đợi nàng ý thức được mình bị chơi xỏ, sớm đã bị kéo xuống nước, thành một người ướt sũng.
Luôn ở một bên cười chế giễu, từ lúc Lâm Phượng Âm nhận được ánh mắt đưa tới của Lâm Đường Hoa liền ăn ý bày tỏ trầm mặc. Hơn nữa ý bảo người chèo thuyền không cần nhiều chuyện xen vào. Sau đó chế giễu người nào đó tự cho mình thông minh quá sẽ bị thông minh hại bị kéo xuống nước.
"Phù phù!" Tiểu Tịch phun ra hai ngụm nước, trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Đường Hoa: "Ngươi...ngươi ngươi. . . . . ."
Trên bờ Lâm Phượng Âm bật cười, hỏi: "Thoạt nhìn rất thoải mái nha, các ngươi đang tắm sao?"
Tiểu Tịch quay sang cười một tiếng, sau đó cắn răng nghiến lợi hỏi: "Âm Âm không gia nhập sao? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, ba người chúng ta cùng nhau tắm."
Lâm Phượng Âm khoát khoát tay, sau đó vòng tay sau ót cười nói: "Thời tiết thật tốt, ngủ một lát."
Du lịch trong sơn cốc ngắm phong cảnh, ba người lên bờ đốt đống lửa, Lâm Đường Hoa và Tiểu Tịch đổi áo, sau đó đem y phục ướt đẫm treo trên giá gỗ hong khô.
"Đói bụng." Tiểu Tịch than thở một tiếng, đưa tay sai sử Lâm Phượng Âm nói: "Ngươi khỏe nhất, đi! Bắt con chim trĩ."
Lâm Phượng Âm cau mày, nói: "Nơi này? Gà rừng?"
"Đúng a!" Tiểu Tịch nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó hỏi: "Tam công tử chẳng lẽ sẽ không biết bắt gà? Hoặc là không biết con gà?"
Tiểu Tịch nướng gà, học Hoàn Châu cách cách làm gà ăn mày, nhưng là phát giác thật không dễ làm, gà cũng biến thành màu đen không có cách nào ăn được. Lâm Phượng Âm nói làm người ta thật đau lòng, nói lần đầu tiên mình bắt gà không thể cứ lãng phí như vậy, ăn một miếng sau đó phun ra, sắc mặt tái xanh.
Lâm Đường Hoa dùng nhánh cây đi trong sông bắt cá, chỉ có thể xoa chút dầu muối tương dấm làm cá nướng đơn giản. Tiểu Tịch ở trong rừng cây hái được một chút quả dại bộ dạng xinh xắn và nấm dại, đặt ở trong nồi mang theo nấu canh đầu cá.
Ba người ăn một bữa cơm tối nhạt như nước ốc, cũng không nghĩ tới đến lúc đi dã ngoại tài nấu nướng của Tiểu Tịch trực tiếp giảm xuống. Lúc bóng đêm phủ xuống, bọn họ ngồi xe ngựa chạy về Lâm gia. Xuống xe ngựa, ba người ngăn ở cửa không ai nhường ai, sắc mặt muôn hồng nghìn tía.
Chân trái Tiểu Tịch đá về phía đầu gối Lâm Đường Hoa, chân phải đạp cổ chân của Lâm Phượng Âm hô: "Ta lại không giành nhà vệ sinh nam với các ngươi, ngăn ta làm cái gì!"
Lúc này hai người mới buông nàng ra, sau đó hai huynh đệ trở mặt thành thù.
"Nhị ca, có một số việc không thể nhường được."
"Tam đệ, so khinh công đi!"
Cuối cùng trải qua tranh đấu gay gắt, Lâm Đường Hoa cướp được nhà vệ sinh, mà lần đầu tiên kết thúc Tiểu Tịch kéo quần lên suy yếu vô lực bò ra ngoài.
Không ngờ, ăn những thứ rau dại quả dại kia làm hư bụng, dọc theo đường đi xe ngựa hôi thối vô cùng, nhưng là ai cũng không thể quở trách đối phương thả mùi hôi, cho nên sắc mặt ba người xanh đỏ biến đổi xen nhau.
Lâm Đường Hoa sảng khoái đi ra, cùng Tiểu Tịch hai mặt nhìn nhau, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh cắn răng thống khổ của Lâm Phượng Âm. Chợt Tiểu Tịch liền biến sắc, lại ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nữ, Lâm Đường Hoa đang cười nhạo tính nhẫn nại của nàng, thì lập tức bụng lại có biến hóa, vội vã vỗ cửa Lâm Phượng Âm.
Giằng co cả một đêm đến kiệt sức, Tiểu Tịch nằm ở trên giường kêu rên, mặt khác còn muốn bổ sung năng lượng cho mình.
Thời điểm tiểu nha hoàn đưa thức ăn tới, nàng liếc thấy trên eo nàng ta treo một cái hà bao, bát quái hỏi: "Nha đầu, trên hà bao của ngươi có chữ Khang, không phải là ngươi đi?"
Mặt tiểu nha hoàn lập tức đỏ, nói quanh co: "Ta. . . . . . Tiểu Tịch cô nương ngươi. . . . . ."
"Không có việc gì không có việc gì, ta sẽ không nói lung tung đâu, có phải hai ngươi dự định thành thân không? Ta nhất định cho các ngươi bao tiền lì xì thật to, nhưng bây giờ ngươi là sư phụ của ta."
Tiểu nha hoàn sững sờ, ngây ngốc gật đầu một cái.
Tiểu Tịch nằm ở trong chăn cả đêm chưa ngủ, thời điểm sáng sớm mắt mang quầng thâm đi ra cửa vừa vặn đụng phải mới Lâm Đường Hoa từ phòng ngủ đi ra, sắc mặt hai người đều có chút lúng túng, Tiểu Tịch bật cười nói: "Vợ chồng già còn giả bộ cái gì!"
Lâm Đường Hoa bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nàng muốn, ta đã vẽ xong."
Tiểu Tịch kinh ngạc, sau đó cười hỏi: "Có phải tối hôm qua đau bụng quá không ngủ được hả?"
Lâm Đường Hoa nhẹ giọng thở dài một tiếng, sau đó quay trở lại trong phòng, Tiểu Tịch đi vào theo, đã nhìn thấy trên bàn đang mở ra một bức họa. Phía trên là một bảng hiệu phủ đệ viết: Lâm phủ, phía dưới có bốn người đang đứng, theo thứ tự là Lâm Thành Trác, Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm và Tiểu Tịch, bốn người đứng sát vào nhau, tay cầm tay đơn thuần giống như những người bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]