“Phụ thân......” Tư Đồ Tinh Nhi nhẹ giọng nỉ non, trong ánh mắt hoàn toàn tĩnh mịch ảm đạm không có ánh sáng.
“Tinh nhi, khóc lên đi, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút, phụ thân ở đây.” Tư Đồ Môn chủ ôm thân thể gầy yếu của nữ nhi, cảm giác nữ nhi không bao giờ giống như là đóa hoa kiều diễm nở rộ nữa. Trước kia nàng cũng không sẽ bị bất kỳ gió táp mưa sa xâm nhiễm, mà bây giờ lại như bất lực suy sụp tinh thần.
“Phụ thân!” Rốt cuộc Tư Đồ Tinh Nhi lệ như suối trào, gào thét một tiếng, phát tiết trầm tích đè nén đã lâu ở đáy lòng, tiếng gào thét kia, thê lương như thế bức bách như thế lại bất chấp tất cả như thế. Ở trong trạm dịch bồi hồi thật lâu, mà Hách Liên Tuyên Mẫn nửa bước khó đi, nghe tiếng gào thét đau triệt nội tâm của cô bé kia, nổi trận lôi đình.
“Bạch Nguyên Phong...... Tinh nhi là của ta, ngươi giành cũng giành không được, ta so với ngươi, gặp nàng sớm hơn!” Đoạn hồi ức kia, quá khứ phủ bụi, bị hắn từng chút từng chút xốc lên, phủ đầy bụi sương, loang lổ mà lại khô héo, đó tuổi thơ của hắn và nàng, hồi ức chân thật nhất......
“Trẫm trịnh trọng cắt cử Tư Đồ Tướng quân là chủ tướng, bình định Tây Nam làm phản, bây giờ lập tức lên đường!”
Trên đại điện Hoàng cung, tiên hoàng đế đứng dậy, từ trên long ỷ từng bước đi xuống, hắn tuổi tác đã cao, hơn nữa gần đây cơ thể suy yếu, bước đi cũng có chút lung la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005833/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.