Xa xăm nỗi nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đemđêm âu sầu nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách chàng cũng là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen,thương tâm cảnh chim uyên ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏtùng la, tới mùa lạnh giá dây leo đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san hô, nước mắt đã kho vương đầy mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau? Gió mưa rả rích, ríu rítgà kêu, hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.
Diệm Nương ngồitrên chiếc xích đu được đan bằng dây mây khô, thong dong đung đưa qualại, ánh mát như làn nước vượt qua trùng trùng lầu các, nhìn về phíaráng chiều biến hóa bất định ở vùng chân trời, đôi hàng lông mày lá liễu như bị bao phủ bởi một nỗi u sầu chẳng cách nào xua tan.
Giọngca thê lương trầm bổng của Hồng Hô tựa như lời nguyền rủa quấn chặt lấytrái tim nàng, mãi vẫn không tan. Sáu năm trước khi nghe thấy bài hátnày, nàng còn coi thường không để ý, không ngờ nó lại in sâu vào đáylòng, qua bao lâu như vậy vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Lại đangnhớ hắn sao?” Giọng nói của Bạch Ẩn vang lên từ bên cạnh, tựa như làngió tháng hai, mát lạnh mà không hề tê buốt, nhẹ nhàng xua đi tâm trạng u sầu của nàng.
Diệm Nương ngoảnh đầu cười khẽ, nhìn về phía vịnhị ca ngay từ khi mới sinh đã lạc quan vui vẻ, chưa từng biết u sầu làgì, ngoài tươi cười ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-nuong/48420/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.