Lửa cháy bập bùng.
Sơn động rất khô ráo, bên ngoài là một vùng rừng rậm ngút ngàn.
Diệm Nương nép sát vào người Khanh Tuần giúp hắn giữ ấm. Khanh Tuần quaylưng về phía đống lửa, khuôn mặt xấu xí ẩn trong bóng tối cùng với máitóc buông xõa không thể nhìn thấy rõ ràng, do đó cũng không còn đáng sợnhư trước nữa. Bộ quần áo lốm đốm vết máu vẫn ở trên người hắn, nhưngcác vết thương trên lưng và đùi trái đã được Diệm Nương xử lý cẩn thận,bôi kim sang dược và dùng vải sạch băng bó.
Diệm Nương hành tẩutrên giang hồ nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong việc xử lý ngoạithương, có điều Khanh Tuần không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, nộithương của hắn cũng không nhẹ chút nào. Nàng chẳng có cách gì, chỉ đànhđi bước nào tính bước đó mà thôi.
Cặp mắt tròn xoe của DiệmNương mở to, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xấu xí vẫn thấp thoáng nụ cườicủa hắn, trong lòng âm ỉ đau. Để tiện cho việc giúp hắn xử lý vếtthương, nàng đã búi mái tóc dài ra phía sau đầu, dùng cành cây thay chochâm cài tóc cố định lại, để lộ ra chiếc cổ thon trắng như ngọc.
“Ta đã để chàng phát tiết rồi, tại sao chàng còn một lòng muốn chết nhưthế?” Nàng nói với giọng dịu dàng chưa từng có, bàn tay thon nhẹ nhànggạt mái tóc Khanh Tuần ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt hắn. “Chỉ có cái chết mới khiến chàng vui vẻ ư?” Thở dài một hơi buồn bã, bàn taynàng lướt đi, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn. “Chỉ có lúc này chàng mới ngoan thôi. Chàng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-nuong/48415/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.