Chương trước
Chương sau
Cuối cùng bốn người đi đến một quan đạo, lúc này còn hơn nửa giờ nữa là trời tối, trên đường còn không ít người đi lại. Thiếu nữ không bịt mặt từ trên người lấy xuống một tấm lụa trắng, che đi dung mạo tuyệt mỹ trần thế đó. Hoa Tinh bắt đầu từ lúc ở trong núi, liên tục kéo tay ngọc của hai thiếu nữ, chưa từng rời ra, có lúc hắn lại dùng ngón tay vuốt ve âu yếm hai bàn tay ngọc ngà, bỡn cợt đến mức hai nàng phải trợn mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cười ngớ ngẩn, vẫn cứ chuyện ta ta làm, hai nàng cũng không còn cách nào, đành phải đi theo hắn.
Hoa Tinh nhìn Hoa Phúc nói: "Hoa Phúc ngươi đi xem thử phía trước có nơi nào dừng chân được không, tìm được thì trở lại nói cho ta biết." Hoa Phúc nhìn hắn một cái, ứng thanh rồi thiểm thân tiến về trước.
Lúc này Hoa Tinh cười nói: "Ba phu nhân chưa nói cho vi phu biết phương danh của các ngươi, vi phu cũng không biết xưng hô các ngươi ra sao." Hoa Tinh đúng là đồ mặt dày.
Từ đầu đến giờ Lục y nữ tử che mặt chưa từng mở miệng lúc này bắt đầu nói, chỉ nghe một thanh âm nhu hòa truyền lại: "Đầu tiên bọn ta muốn cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ bọn ta thoát khỏi đám người đó. Tiếp nữa, đám người đó đã bỏ đi rồi, hy vọng ngươi bỏ tay bọn ta ra; Thứ ba, bọn ta cũng muốn biết ngươi là ai, vì sao ta cảm thấy trên người ngươi có mùi của rắn, ngoài ra trên người ngươi còn có khí tức kỳ lạ, tà dị không thể tả."
Hoa Tinh nghe xong liền sửng sốt, cười nói: "Vi phu họ Hoa, Hoa trong Hoa Sơn, đơn danh một chữ Tinh, Tinh trong tinh quang." Nói xong nhìn ba nàng cười mỉm, trên mặt có nét thần khí nhàn nhạt rất đẹp đẽ, cực kỳ mị lực, hấp dẫn người khác dị thường.
Lục y nữ tử che mặt nghe nói, trong mắt thoáng qua thần sắc quái dị, nhẹ giọng nói: "Tên ngươi rất tà môn, người ngươi cũng rất tà môn."
Hoa Tinh cười nói: "Phu nhân nói đúng rồi, danh tự của vi phu nghe ra có hơi hơi kỳ lạ."
Lục y nữ tử nói: "Ai không biết lại nói bọn ta là phu nhân của ngươi rồi, trên người ngươi vì sao có khí tức của rắn?"
Hoa Tinh có chút kỳ quái, nữ tử này sao lại biết trên người hắn có rắn, Hoa Tinh cười nhẹ nói: "Trên người ta đúng là có một con tiểu xà, ta để nó ra cho các người xem."
Nói xong cũng không thấy Hoa Tinh mở miệng, nhưng trên bả vai Hoa Tinh đã xuất hiện thân ảnh của "Hồng Tuyến Xà."
Lục y nữ tử nhìn con Hồng Tuyến Xà, ánh mắt lóe lên thần sắc chấn kinh vô bì, run nhẹ nói: "Hoa Tinh, ngươi biết được con rắn này là loại rắn như thế nào không?"
Hoa Tinh thấy Lục y nữ tử chấn kinh như thế, trong lòng cũng hơi kỳ lạ, hỏi: "Ngươi nhận thức à, tiểu Hồng này là loại rắn thế nào, mà ngươi phải ngạc nhiên vậy?"
Bên cạnh Bạch y nữ tử che mặt cũng mở miệng nói: "Phải rồi, sao ngươi ngạc nhiên vậy, con rắn này rất độc à?"
Lục y nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỗ kỳ lạ của con rắn này không phải ở độc tính của nó, mà là ở tên của nó, tên Hồng Tuyến Xà của con rắn này, lấy ngàn dặm nhân duyên dẫn đến ý nghĩa, cũng có nghĩa là nguyệt lão chỉ hồng xe duyên. Nếu ai có được nó, số mệnh tình duyên vô hạn, trong cuộc đời sẽ có vô số nữ tử. Không thể nghĩ được, lại thực sự có con vật này." Nói xong thở dài nhè nhẹ.
Hoa Tinh nghe xong đại hỉ nói: "Thực là quá tốt rồi, thảo nào ta mới có nó hôm nay, tức khắc đã lấy được ba phu nhân mỹ tuyệt nhân thế, quả là thiên ý, hắc hắc." Nói xong nhìn ba nàng cười tự mãn.
Ba thiếu nữ tĩnh lặng nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn rõ hắn. Một hồi sau, bạch y thiếu nữ che mặt nói: "Thôi được, nếu như thực sự là thiên ý, cũng nên thuận theo vậy. Hoa Tinh nếu ngươi thực muốn bọn ta làm phu nhân của ngươi cũng có thể được, nhưng ngươi nhất định phải thành thật, nếu ngươi cứ tiếp tục giả điên bán ngớ ngẩn như vậy, thì đừng hòng lấy được bọn ta, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Hoa Tinh thu lai nụ cười trên mặt, vẻ nghiêm túc hiếm có nhìn ba người: "Ý của ngươi ta hiểu, ta đồng ý với bọn ngươi, kỳ thực kể từ lúc đeo nhẫn cho ba người, trong lòng ta, bọn ngươi đã là phu nhân của ta rồi. Hôm nay ta thề tại đây, Hoa Tinh ta suốt đời suốt kiếp yêu quý bọn ngươi, bảo vệ bọn ngươi không phải chịu bất kỳ sự ức hiếp của người nào. Bọn ngươi mãi mãi là bảo bối quý báu của ta. Dù cho tương lai ta có nữ nhân khác, nhưng bọn ngươi vẫn là bảo bối ta trân quý nhất." Lời thề nhẹ nhàng trong cảnh chiều bay xa, ở khoảnh khắc này toàn thân Hoa Tinh phát ra bá khí ngạo thị thiên hạ, một làn hồng quang chói sáng trên người Hoa Tinh lóe động không ngừng, chợt hiện đã biến mất, ngay sau đó, một vòng khí thể màu hồng từ người Hoa Tinh tỏa ra kiên cố bảo vệ bên trong. Cả người Hoa Tinh bay lên ba thước đứng trên không trung, ngạo nghễ giữa trời đất.
Lúc này ba thiếu nữ đều bị Hoa Tinh làm cho kinh động ngây ngốc, ai cũng không thể tưởng tượng được, kẻ vừa mới đùa bỡn vô lại này, nhìn như người không biết một chút võ công nào, lại thân hoài vô thượng tuyệt học ngạo thị thiên địa. Trong tim ba người cũng không biết là kinh sợ hay vui mừng. Khí thế hùng mạnh trên người Hoa Tinh nháy mắt thì tiêu thất, hạ người xuống đất, Hoa Tinh nhìn ba thiếu nữ nói: "Ba phu nhân, vi phu có lẽ không tệ chứ?" Nói xong thấy ba thiếu nữ chưa hồi lại tinh thần, Hoa Tinh liền ôm Bạch y thiếu nữ che mặt mà vừa rồi định ôm không được vào lòng. Thiếu nữ áo trắng che mặt bỗng chốc đã định thần lại, nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt có vẻ e thẹn và không biết làm sao, yên lặng không vùng vẫy. Hoa Tinh chỉ cảm thấy một làn u hương cực kỳ mê người truyền lại, trong lòng cao hứng vô cùng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm thụ thân thể mềm mại không xương. Sau khi Hoa Tinh ôm một trận, không nhịn được dần dần dùng lực, ôm chặt thân thể thiếu nữ áo trắng che mặt, khiến đôi ngọc nhũ đầy đặn đàn hồi ép sát vào ngực, nhẹ nhàng vặn người, cảm thụ xúc giác mỹ diệu đó. Bạch y nữ tử ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh, tựa hồ đang trách hắn được đằng chân lân đằng đầu, ánh mắt thoáng qua thần sắc thẹn thùng. Nhẹ nhàng đẩy Hoa Tinh ra, Bạch y nữ tử che mặt nhìn hắn nói: "Được rồi, đừng làm nhộn nữa, về sau chỉ cần ngươi nghe lời, bọn ta đều là của ngươi hết. Cũng không biết phúc khí ngươi tu đến đâu nữa."
Hoa tinh nghe xong cười nói: "Đương nhiên là tu suốt đời rồi, ba phu nhân nói cho vi phu biết tên của bọn ngươi đi, để tránh ta xưng hô không tốt với bọn ngươi."
Thiếu nữ áo trắng che mặt nói: "Cái này tự nhiên là phải nói cho ngươi, trước tiên nói ta nhé, tên ta gọi là Trầm Ngọc Thanh, hai bọn họ người áo xanh là Liễu Vô Song, áo trắng là Dư Mộng Dao" Nói xong nhìn Hoa Tinh. Nguồn tại http://truyentop.net
Phen này đã làm Hoa Tinh há hốc mồm ra, bộ dạng bị làm cho ngớ ngẩn. Nhìn ba nữ nhân bất giác cười khẽ. Hoa Tinh thế nào cũng không tưởng tượng được, vận khí của mình lại may mắn đến như vậy, bỗng chốc đã lấy được ba mỹ nhân đẹp tợ thiên tiên trên "Thiên tiên phổ". Mà lại vừa đúng ba người lần lượt xếp thứ nhất, hai, ba trong ba lần liên tiếp. Trầm Ngọc Thanh chính là thiên hạ đệ nhất tài nữ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của mười năm trước. Quả thực muốn lấy tấm bạch sa của nàng xuống để ngắm nhìn dung mạo đẹp nhất thiên hạ ấy. Còn Y Thánh – Liễu Vô Song là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân của hai mươi năm trước. Nghĩ đến thân phận Y Thánh của nàng, chẳng trách có thể cảm giác được trên người mình có khí tức của loài rắn. Nữ tử mỹ lệ không che mặt là Phượng Hoàng tiên tử danh liệt đệ tam ở lần này – Dư Mộng Dao, hèn chi xinh đẹp như thế, thực là không hổ danh mỹ nhân trên "Thiên tiên phổ".
Hoa Tinh nghe tiếng cười của ba thiếu nữ, hồi lại tinh thần. Gương mặt lộ ra thần sắc hưng phấn cùng cực, không nhịn được hú lên một tiếng, vọt thẳng trời cao, rung động bốn cõi. Hoa Tinh cười lớn: "Ha ha ha ha, rất tốt, ông trời đối với ta rất tốt, ha ha ha ha, Hoa Tinh ta là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, ta rất cao hứng!" Một mặt cười lớn, một mặt chạy vòng quanh ba thiếu nữ. Ba nàng cũng có một chút cao hứng nhìn hắn, thiệt giống như một đứa trẻ.
Sau khi Hoa Tinh cười một trận, lại khôi phục dáng điệu tinh nghịch ban đầu. Bước đến bên cạnh Liễu Vô Song, Hoa Tinh cười nói: "Phu nhân, hai người bọn họ đều để cho ta ôm rồi, ngươi cũng phải để vi phu ôm chứ."
Liễu Vô Song vừa thấy nụ cười của Hoa Tinh, liền biết ngay ý định của hắn, vừa định tránh đi, đáng tiếc đã chậm một bước. Đôi tay mạnh mẽ có lực của Hoa Tinh đã ôm nàng vào lòng rồi. Liễu Vô Song bất giác khe khẽ vùng vẫy. Hoa Tinh đang ôm chặt Liễu Vô Song trong lòng, thấy nàng giãy giụa, nét mặt liền lộ ra ý cười, cũng không thèm để ý đến sự vùng vẫy của nàng, ngược lại còn ưỡn ngực ra, yên lặng cảm thụ hai tòa nhũ phòng đầy đặn của Liễu Vô Song, cảm giác được sự ma sát nhẹ nhàng mỹ diệu nơi ngực, thực là kỳ diệu vô cùng. Liễu Vô Song dần dần cũng phát giác ý đồ của Hoa Tinh, bèn thôi không giãy giụa. Hoa Tinh thấy nàng ngừng lại, hai tay liền nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm bộ lưng trơn mượt của nàng, đồng thời chầm chậm siết chặt, để cho ngọc nhũ phong mãn của nàng ép sát vào ngực, một chút cũng không hở. Cảm thụ xúc cảm mềm mại và hình dạng mỹ diệu đó. Liễu Vô Song cảm thấy toàn thân vô lực, một cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng, biết được trong lòng đã động tình dục, vội vàng đẩy nhẹ Hoa Tinh ra. Hoa Tinh nhìn hai thiếu nữ kia một cái, thấy hai nàng đều thẹn thùng đứng ngoài hai trượng, đang quay lưng về phía mình, tựa như xấu hổ. Trên mặt Hoa Tinh lộ ra muôn vẻ màu sắc, thấy Liễu Vô Song đẩy mình ra, Hoa Tinh cũng nhẹ nhàng buông tay. Đồng thời khi buông tay, tả thủ Hoa Tinh đổi hướng chụp lên vai Liễu Vô Song, còn hữu thủ lại xuất kỳ bất ý duỗi về phía ngực Liễu Vô Song, túm chặt nhũ phòng đầy đặn cao vút vào tay. Hiển nhiên Liễu Vô Song không ngờ Hoa Tinh lớn mật như vậy, nhất thời cũng ngây ra. Hoa Tinh biết một khi nàng hồi lại tinh thần, mình sẽ không còn cơ hội, cho nên nhân lúc nàng đờ người ra, hữu thủ ở ngực nàng hoạt động cực kỳ phóng túng. Hoa Tinh ngầm hô đã quá, hữu thủ dùng lực mân mê sờ nắn, vuốt ve hai nhũ phòng nẩy nở chắc nịch của nàng, xúc cảm chân thực đó, sự đàn hồi mềm mại mượt mà đó, thực là mỹ diệu không thể tả bằng lời được. So với cảm giác mông lung trên ngực lúc đầu quả là mỹ diệu hơn nhiều. Hình dạng mỹ diệu ở trong tay thể hiện ra chân chân thực thực. Song nhũ của Liễu Vô Song phong mãn và tuyệt vời như vậy, thì trong cảm giác của Hoa Tinh, thân thể ba thiếu nữ cũng cực kỳ mỹ diệu, eo nhỏ ngực lớn giống nhau, nhũ phòng của ba người không khác biệt bao nhiêu, nhưng hiện tại Hoa Tinh cảm thấy tuyệt nhất vẫn là nhũ phòng của Liễu Vô Song, dẫu sao đây là người Hoa Tinh tiếp xúc nhiều nhất. Ngắm nhìn ngọc nhũ căng cứng của Liễu Vô Song đang biến ảo hình dạng trong tay mình, trong lòng Hoa Tinh tràn đầy tự hào. Không nhịn được khẽ tăng thêm điểm lực đạo, cảm giác đó càng chân thực, mềm mại như bông, nảy lên như cầu. Cuối cùng Liễu Vô Song hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đẩy ma thủ của Hoa Tinh ra, nhìn hắn một cái, ánh mắt hàm chứa một chút u oán, nhẹ nhàng sửa sang lại y phục. Hoa Tinh nhìn hai tòa ngọc phong ưỡn cao đường cong ưu mỹ đó, trong lòng thực muốn vĩnh viễn nắm trong tay để thưởng thức.
Hoa Tinh không nhịn được lại muốn vuốt ve lần nữa, Liễu Vô Song khẽ nói: "Không được, tiểu hoại đản, tương lai còn không phải của ngươi." Nói xong bay ra ngoài sáu thước, tránh khỏi tay hắn, nguýt hắn một cái. Hoa Tinh nhìn nàng cười cười, trong lòng vẫn còn dư vị vừa mới cảm giác trong tay, thực là kỳ diệu vô cùng.
Khi Hoa Phúc quay lại, trời đã tối rồi. Hoa Phúc nói: "Thiếu gia, ở phía trước mười dặm có một tiểu trấn, ngươi xem thế nào?"
Hoa Tinh cười nói: "Hay lắm, bọn ta đi thôi." Nói xong thân ảnh nhẹ nhàng lướt nhẹ, rơi ở cách vài trượng. Ba nữ nhân cũng triển khai khinh công bám theo sau. Hoa Phúc im lìm theo phía sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng của bốn người. Không nhanh không chậm dần dần biến mất giữa trời đêm. Hoa Phúc đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ của Hoa Tinh, vừa buồn cười, vừa tức giận. Hoa Tinh – Hoa Tâm, quả thực là người cũng như danh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.