Đại sảnh Đỗ phủ, tình thế càng lúc càng khẩn trương, một hồi đại chiến sắp bộc phát. Bên ngoài mưa to nặng hạt vẫn điên cuồng đổ xuống, giờ phút này, trời cao cũng dường như vì cảnh tượng vô số người vô tội chết thảm mà cảm thấy tiếc hận, ứa nước mắt. Có lẽ lão thiên muốn dùng nước mưa vô tận này tẩy đi màu máu chói mắt, song lão thiên có thể tẩy được những ký ức ẩn sâu trong trí nhớ mọi người sao?
Hàn khí toàn thân Hoa Tinh tỏa ra bức người, bốn phía đều tràn ngập bạch khí mênh mông, trong nháy mắt khiến cho thời tiết đang mùa hè như biến thành mùa đông tháng mười, lạnh lẽo thấu xương. Ánh mắt Hoa Tinh đỏ rực, quang mang từ ánh mắt bắn ra khiến cho bảy người kia chấn động trong lòng, một dấu hiệu xấu nảy lên trong lòng mỗi người.
Dưới áp lực khẩn trương, kẻ đầu tiên không thể chịu được chính là đại hán hung dữ kia, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng:
"Tiểu tử đừng ép người quá đáng, mau lại đây để lão tử lấy mạng chó của nguơi, hoặc là liều mạng với ngươi. Đến đây đi, đừng đứng đó mà dọa người. Lão tử nhiều năm lưu lạc trên võ lâm, giết cả trăm người, cao thủ loại nào cũng đã gặp qua, còn sợ ngươi ư. Tiểu tử, báo danh chịu chết đi." Nói xong, đại đao vung lên, hình thành tư thế vững chãi, chỉ chờ Hoa Tinh tiến lên.
Hoa Tinh lạnh lùng cười nói:
"Nếu như vậy, trước hết hãy thu thập con chó nhà ngươi đã. Ngọc Hoa, ngươi và hai người Đao Kiếm canh phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-ngo-chi-lu/1556680/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.