Trường An thành ban ngày rất nóng, nhưng ban đêm lại vô cùng mát mẻ. Hoa Tinh ngồi xổm trên mái nhà nhìn rất đã mắt, cặp mắt luôn chăm chú nhìn vào ngọc nhũ vừa to vừa tròn, vừa trắng vừa mềm đó, đối với tình huống cuộc đấu không hề để tâm. Trong đầu đang nghĩ nếu có cơ hội nắm nhục cầu phong mãn đó trong tay, nhất định cực kỳ mỹ diệu. Hắc hắc. 
Ngọc Long vừa đánh vừa nói: "Tú Quyên, cô bình tĩnh đi. Nếu thực sự động thủ, cô không phải là đối thủ của ta đâu, ta không muốn làm cô bị tổn thương." 
Tú Quyên tức giận nói: "Câm mồm, hoặc là ngươi giết ta ngay, bằng không ta nhất định phải giết ngươi để báo thù cho bọn họ." Ánh mắt kiên quyết không một chút biến đổi, coi bộ rõ là đã động sát cơ. 
Ngọc Long than nhẹ một tiếng: "Đây là cô bức bách ta, từ trước đến nay, ta đối xử với cô lẽ nào chưa đủ tốt ư? Hôm nay đã đến nước này, cô cũng đừng trách ta không nói tình cảm. Trước đây ta luôn không muốn dùng sức mạnh, bởi vì trong lòng ta hết sức yêu cô, hôm nay cô đã ép ta, ta không thể chú tâm quá nhiều nữa. Cô đã tự đưa mình đến tận cửa, nếu như ta không có được cô, thì rất có lỗi với bản thân ta." Nói đến đoạn sau, vẻ mặt Ngọc Long biến đổi trở nên âm u, trong mắt lập lòe một đoàn lửa đỏ thẫm, phảng phất muốn nuốt bay người ta. xem tại TruyenFull.vn 
Sắc mặt Tú Quyên băng lạnh, gằn giọng: "Súc sinh ngươi thôi mơ mộng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-ngo-chi-lu/1556506/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.