Khí tức nhàn nhạt , dễ ngửi đem Tử Đồng đang ngồi ở trên giường suy nghĩ ngẩn người kéo trở về,đưa tay dò hướng khí tức phát ra, như nguyện mò tới bàn tay bền chắc quen thuộc .
Mộ Dung Viêm Hạo mỉm cười đem cả người ôm vào trong ngực, có chút kinh ngạc nhìn chăm chú y.
“Ngươi nhận ra ta sao?” Hắn từ từ ôn nhu nói: “Vài ngày trước ngươi còn phân không rõ ta cùng bọn Vô Tình, hiện tại ngươi biết ta là ai sao?”
Tử Đồng nghe vậy,mở lòng bàn tay bắt lấy vạt áo hắn gật đầu.”Nhớ được,Tử Đồng nhớ được ngươi.” Mặc dù bên cạnh có rất nhiều, rất nhiều thanh âm cùng y nói chuyện , nhưng là chỉ có cái thanh âm này y có thể lập tức nhận ra. Cái thanh âm này rất êm tai,y cũng thích cái ôm ấm áp của hắn.
“Nhớ được ta,biết tên của ta không?”Mộ Dung Viêm Hạo vui mừng ôm y ra ngoài tản bộ, mấy ngày qua chỉ cần xử lý xong chuyện, hắn sẽ tới đây bồi y.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng không phải là người bồi y nhiều nhất ,nhưng y lại có thể nhận ra hắn, làm trong lòng hắn mừng thầm.
Tử Đồng nháy mắt mấy cái, đôi mi thanh tú như họa nhăn lại ở trong đầu càng không ngừng tìm câu chữ có thể dùng , nghĩ đến đầu choáng váng não căng ra,cũng không nhớ ra được cái dạng chữ gì thích hợp cho cái thanh âm này, cái ấm áp này.
“Đầu đau đau,nghĩ không ra.” Đầu nhỏ lắc lắc,y lắc như trống bỏi nghĩ muốn lắc ra đáp án.
Mộ Dung Viêm Hạo cười khẽ.”Đừng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-luyen-tan-dong/3626/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.