Ban đêm, Mộ Dung Viêm Hạo rời đi Tử Đằng Viên,thuận tiện dẫn theo Tử Nhan cùng Vô Tình,chỉ để lại một mình Tử Đồng.
“Vô tình, tại sao có thể như vậy? Thiếu gia chẳng lẽ không biết tình trạng của công tử sao?” Tử Nhan lo lắng trong phòng đi tới đi lui, nghĩ đến Tử Đằng Viên xem,lại nghĩ tới mệnh lệnh vừa được đưa ra.
Thiếu gia cùng công tử ở trong đó gần ba canh giờ,nhưng thần sắc không vui,ra lệnh cho bọn họ không bao giờ … được chiếu cố công tử nữa.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thiếu gia còn không hiểu rõ công tử căn bản sẽ không chiếu cố được mình sao?
“Không liên quan chuyện chúng ta.”
Vô Tình nhìn phía Tử Đằng Viên, thở dài một hơi.
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi biết rõ công tử không ai chiếu cố chỉ có một con đường chết.” Bất quá mới một buổi chiều,hắn đối công tử tình cảm cũng đã biến mất sao?
“Ta chính là biết mới nói như vậy. Ngươi nghĩ công tử trải qua mười năm là dạng cuộc sống gì?Sống cùng chết đối với y căn bản cũng không có khác biệt.”
“Cho nên ngươi cho là công tử chết ngược lại là một loại giải thoát?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Kiếp sau trời cao sẽ không hành hạ công tử như thế nữa,cho dù đầu thai vào nhà bình thường,cũng tốt hơn ở chỗ này lâu hơn một ngày.”
“Nhưng là ta không nỡ, ta không cam lòng a! Công tử là ta từ nhỏ chăm sóc, y khiết tịnh không tỳ vết , ông trời tại sao có thể nhẫn tâm làm y xuống nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-luyen-tan-dong/3619/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.