Vân Hy sửng sốt: “Tam công tử có cách?” Nhưng mà, người đã chết, còn có thể làm gì? Trình Sưởng nói: “Đi thẳng không được thì chúng ta có thể làm ngược lại.” Trong thời hiện đại, đây thật sự là một kiểu tư duy đảo ngược rất đơn giản. Hắn giải thích: “Những kẻ giết người lái thuyền diệt khẩu hy vọng người lái thuyền đã chết. Như vậy trái lại, bọn họ sợ điều gì nhất?” Vân Hy hơi hé miệng, dường như nhận ra gì đó. Trình Sưởng gật đầu: “Điều bọn họ sợ nhất chính là người lái thuyền không uống chén nước độc kia, hắn căn bản không chết.” “Vì vậy, hung thủ ẩn đằng sau nhất định sẽ trăm phương nghìn kế phái người tới xác nhận tình huống của người lái thuyền.” “Một khi hắn phát hiện người lái thuyền chưa chết, nhất định sẽ ra tay lần nữa.” “Gậy ông đập lưng ông?” Vân Hy thoát khỏi sự bế tắc, “Ý của Tam công tử là, chúng ta có thể tạm thời giấu tin tức người lái thuyền đã chết, dụ những kẻ sát thủ cắn câu?” Trình Sưởng “Ừ”: “Người lái thuyền căn bản chưa nhìn thấy hung thủ, không biết nhiều manh mối, nhưng những kẻ sát thủ thì khác, bọn họ tám phần là ám vệ do hung thủ nuôi dưỡng, chỉ cần có thể bắt sống một người, có thể tra hỏi được rất nhiều thứ hơn người lái thuyền.” Hắn nói, cân nhắc một lúc: “Mấy gian phòng giam bên cạnh không có người, vừa rồi lúc người lái thuyền chết, chúng ta cũng không lên tiếng, hai nha sai đi theo cô và hai gã hầu của ta đều là những người đáng tin cậy. Nói cách khác, hiện tại chỉ có sáu người chúng ta biết người lái thuyền đã chết. Tuy nhiên, sáu người chúng ta không đủ để hoàn thành công việc.” “Nhà lao này cũng không được, hành lang phòng giam nối liền nhau, người ra người vào, người lái thuyền nhốt ở đây sẽ bị người ta phát hiện manh mối quá dễ dàng.” Vân Hy ngẫm nghĩ rồi nói: “Ti chức có thể xin Trương đại nhân một phòng chứa củi, tạm thời giam giữ người lái thuyền ở đó, nhưng mà……” Nàng do dự một chút, “Người lái thuyền vào phòng chứa củi sẽ cần thêm người thay phiên canh gác ngày đêm, ti chức…… sợ không có đủ người.” Những lời của nàng không hẳn là vậy, thật ra không phải không có đủ người, mà là không có nhiều người có thể tin tưởng được. Tin tức người lái thuyền đầu thú bị rò rỉ trước cửa hầu phủ, nên nàng sợ hãi vu vơ. “Ta có người.” Trình Sưởng nói. Lúc hắn vừa xuyên qua tới nơi này, biết “mình” bị người ta giết, hai ba tháng sau, hắn không làm gì khác, chỉ cố suy nghĩ biện pháp để bảo vệ tính mạng. Người hầu và võ vệ trong vương phủ đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, người nào dùng được, người nào cần coi lại, người nào nên tránh xa, hắn rất rõ trong lòng. Lực lượng chấp hành của Trình Sưởng rất mạnh, nói là làm liền, mở cửa nhà lao gọi Điền Tứ, Kha Dũng, và hai gã sai vặt vào, nói cho bọn họ biết kế hoạch, vừa dặn dò một gã sai vặt về vương phủ điều động người, vừa bảo Kha Dũng đến cửa nhà lao để canh chừng, tạm thời không cho bất cứ ai tiến vào. Không đến nửa canh giờ, gã sai vặt đã dẫn người của vương phủ tới. Lúc này Trình Sưởng đã đặt vấn đề từ đầu tới cuối trong lòng mình, giải thích rõ ràng: “Các ngươi đưa người lái thuyền vào phòng chứa củi, thay phiên canh giữ ngày đêm. Nếu ai hỏi, không cần giấu, chỉ nói người lái thuyền này đã đẩy ta vào nước trong đêm hoa triều, khiến ta tức giận. Nay hắn đầu thú, lại nói lời điên khùng, lúc thì nói có người muốn giết hắn, lúc lại nói hắn không phải là người làm hại tiểu vương gia, nhưng tiếp tục hỏi, hắn lại không nói gì, bởi vậy ta giận dữ, cảm thấy hắn không chịu nhận tội, lúc này mới nhốt hắn vào phòng chứa củi, sai người tra tấn ngày đêm.” Nói xong, thấy người lái thuyền đã chết có lưng hùm vai gấu tương tự Trương Đại Hổ, nên dặn dò Trương Đại Hổ đổi y phục với người lái thuyền, xõa tóc dài, bôi tro lên mặt, bộ dạng như người lái thuyền vào phòng chứa củi, tạo ra chút động tĩnh tra tấn ngày đêm. Vân Hy vừa quan sát vừa cân nhắc, trong lòng dần dần hiểu ra. Đúng vậy, đối với hung thủ, người lái thuyền đã chết thì quá tốt, nhưng nếu hắn không chết, kể hết mọi chuyện lúc còn sống, hung thủ sẽ không cần phí tâm tư để phái người tới giết hắn. Sở dĩ Trình Sưởng muốn tung ra tin tức nói rằng người lái thuyền nói lời điên khùng, khiến mình tức giận, mỗi ngày sai người tra tấn người lái thuyền, là vì muốn cho hung thủ cảm thấy, người lái thuyền bị đuổi giết mấy ngày liền nên sợ hãi và sinh ra điên rồ, chưa kể ra chi tiết mấu chốt nhất. Chỉ có như vậy, hung thủ mới có thể mắc mưu. Tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ đã quen độc đoán, chiếm một gian phòng chứa củi trong Kinh Triệu phủ để tra tấn tù nhân của mình là chuyện mà hắn có thể làm. Đúng lúc đó, Kha Dũng lại tới hỏi nên nói thế nào về chuyện chén nước độc với bên ngoài, Trình Sưởng hơi suy tư, dặn dò vài câu đơn giản là giải thích thỏa đáng. Hắn đứng ngược sáng, cả người trầm ổn bình tĩnh, không nói nhiều lắm, nhưng mỗi một câu đều được giải thích đúng trọng điểm. Khi cụp mắt trầm tư, lông mi dài không che được ánh sáng phía dưới đôi mắt, nhưng một bóng mờ mờ được vẽ ở đuôi mắt, giống như có người cầm bút tiện tay vung lên, vừa vặn, trong trẻo lạnh lùng nhưng sâu sắc. Vân Hy đi theo người trong nha môn để phá án, ngay cả lão thôi quan có thâm niên nhất cũng không nhanh nhẹn bằng Tam công tử trước mặt. Đây vẫn là tiểu vương gia kiêu ngạo và độc ác trước đây hay sao? Hay là, thế gian chỉ đơn giản hiểu lầm hắn? Vân Hy thất thần trong chốc lát, không hiểu sao, dần dần cảm thấy áy náy. Đây là vụ án của nàng, nhưng lại làm hắn ở đây hao tâm tốn sức. Vân Hy cảm thấy mình không giúp được cho Trình Sưởng, đành phải ra sức nhiều hơn, thấy Kha Dũng muốn trộn thi thể của người lái thuyền với thi thể của các phạm nhân đã chết để đem ra ngoài, vội vàng tìm xe đẩy tay tới, giúp đỡ vận chuyển. Còn không ít chỗ cần xử lý, dọn dẹp hiện trường, thu xếp phòng chứa củi, che lấp thi thể, Vân Hy là người của Kinh Triệu phủ, cần phải vào nha môn để báo cáo tình hình với Trương Hoài Lỗ. Từ giữa trưa đến chạng vạng, Vân Hy đã kiệt sức, khi ôm rơm rạ bước vào phòng chứa củi, bước chân hơi loạng choạng. Điền Tứ ở bên cạnh nhìn thấy nên nói: “A A Đinh, ngài đi, đi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay, ngài trực, trực, trực đêm, ban ngày, còn chăm sóc cho Bạch thúc, tối hôm qua đến —— giờ, ngài chưa, chưa ngủ.” Trình Sưởng ở cách đó không xa nghe thấy những lời này, hắn liếc nhìn Vân Hy, sắc mặt nàng tái nhợt, trên môi không còn chút máu, trông vô cùng mệt mỏi. Không ăn không ngủ, phản ứng hạ đường huyết điển hình. Hắn ngẫm nghĩ, gọi một gã sai vặt tới dặn: “Ngươi ra phố mua chút đồ ngọt về đây.” Trước đây hắn đi làm thường đem theo vài viên kẹo, nhân viên văn phòng sớm muộn gì cũng tăng ca, thường xuyên ăn trái giờ, lại không vận động, rất dễ hạ đường huyết và chóng mặt, lúc này ăn hai viên kẹo sẽ lập tức có hiệu quả. “Mua đồ ngọt?” Gã sai vặt ngạc nhiên, “Tiểu vương gia, đồ ngọt gì?” “Gì cũng được, bánh ngọt, trái cây, nếu không có thì đường trắng cũng được, miễn là ngọt.” Gã sai vặt đáp “Dạ được” rồi đi ra đầu phố. Trình Sưởng quay lại nhìn Vân Hy, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi, bận rộn trong phòng chứa củi xong, lại căn dặn cấp dưới khi nào rảnh thì đi ra sông Tần Hoài để vớt thi thể Ngư Nhi, con gái của người lái thuyền. Dù gì cũng là một tánh mạng vô tội, nàng nghĩ, khi nào bắt được hung thủ hại Tam công tử sẽ chôn người lái thuyền và Ngư Nhi cùng một chỗ. Người đã rời khỏi thế gian này, có người thân bên cạnh cũng đỡ lẻ loi. Vân Hy triển khai nhân lực rất tốt, trở về bẩm báo với Trình Sưởng: “Tam công tử, ti chức đã xong việc nơi đây. Ta sẽ kêu Kha Dũng qua hỏi Ngốc Tử Thất đôi câu, hắn không nhớ rõ sự việc hay người nào cả, tám phần là cái gì cũng không biết, nếu hỏi nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ. Mấy ngày nay, ti chức rảnh rỗi sẽ tới nha môn canh chừng, nếu Tam công tử có tin tức gì thì cứ phái người tới thông báo cho ti chức. Về phần kẻ có vết sẹo trong lòng bàn tay mà người lái thuyền nhắc tới……” Nàng nói tới đây, trong lòng chợt ngột ngạt và hoảng hốt, người cũng hơi choáng váng nên không khỏi đưa tay đỡ trán. Trình Sưởng thấy thế, hắn nói: “Cô nghỉ một lát đi.” Vân Hy cũng cảm thấy mình không chịu đựng được nữa, gật đầu nghe theo, đi đến đống rơm bên cạnh, ngồi xuống dựa vào. Vừa ngồi như vậy, trước mắt bắt đầu tối sầm, nàng nhắm mắt lại, đầu óc ong ong không ngừng quay cuồng. Nhưng trong lòng nàng còn công việc dang dở, nên vẫn cố chấp không để mình ngủ quên. Trình Sưởng nhìn nàng, rồi đưa mắt nhìn về phía đầu phố, không bao lâu sau, gã sai vặt thở hồng hộc trở lại, trên tay cầm cây kẹo hồ lô. Trình Sưởng sửng sốt: “Tại sao mua cái này?” Gã sai vặt nói: “Bẩm tiểu vương gia, tiệm bánh ngọt gần nha môn đóng cửa sớm, tiểu nhân chạy hết ba con phố mới mua được kẹo trái cây này!” Trình Sưởng: “……” Thôi, ấu trĩ hay không cũng không quan trọng, miễn là có ích. Trong lúc Vân Hy đang mơ hồ, nàng nghe thấy có người gọi mình, kêu “Vân bộ khoái” trước, nàng không đáp lại, người nọ lại gọi “Vân Hy”. Vân Hy từ từ mở ra mắt, không biết tự khi nào, hoàng hôn đã buông xuống, Trình Sưởng lặng lẽ đứng trước mặt nàng, mặc quan bào màu lam thẳng thớm hòa vào ánh hoàng hôn của ngày. Sau đó hắn duỗi tay ra, đưa cho nàng một cây kẹo hồ lô. Vân Hy ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nhàn nhạt cười: “Ăn xong cái này sẽ đỡ hơn.” Có gió lạnh thổi qua trong chiều tà, từng chút từng chút thổi bay sự quạnh quẽ trong mắt hắn, hóa thành những vì sao. Vân Hy cảm thấy, vào đêm tết hoa đăng Thượng Nguyên và đêm hoa triều, chiếc đèn lồng sáng nhất mà nàng từng thấy cũng chỉ như thế này. Nàng lặng lẽ đưa tay ra, cầm kẹo trái cây. Nàng không phải sinh ra đã vất vả như vậy, khi còn nhỏ đi theo phụ thân và huynh trưởng sống ở Tái Bắc, là đại tiểu thư của hầu phủ, cũng từng được yêu thương và được nâng niu trong lòng bàn tay. Khi đó nàng thích đồ ngọt nhất, thường quấn lấy lão thái quân để bà làm những món ăn vặt cho nàng. Vào mùa đông, trái cây khan hiếm, thỉnh thoảng thèm kẹo trái cây, Vân Lạc và Bùi Lan sẽ lẻn ra khỏi doanh trại, cưỡi ngựa đến thị trấn để mua cho nàng. Đã bao lâu rồi không có ai mua kẹo cho nàng. Sau khi chuyển tới Kim Lăng? Hay là ngày phụ thân chết trận, ca ca hy sinh, nàng đưa quan tài của ca ca về kinh? Trung Dũng Hầu phủ chỉ còn người già yếu và bệnh tật, ngay cả a tẩu cũng mắc bệnh, gánh nặng trên vai, phải bẻ bạc ra để tính toán chi tiêu, ngày thường chỉ ăn đồ trong nha môn, chỉ cần no bụng, nào có để ý hương vị. Có lẽ chính bản thân nàng đã quên, nàng thích đồ ngọt, năm xưa thích kẹo trái cây nhất. Nàng cắn một miếng, đường tan ra trong miệng, kèm theo vị chua của sơn trà, nhè nhẹ len vào tim phổi. Vân Hy cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Tam công tử.” Trình Sưởng nhìn dáng vẻ trầm mặc của nàng, tưởng rằng nàng còn chưa hồi phục: “Không sao, hôm nay cô bận trước bận sau vì ta, theo lý ta nên mời cô một bữa cơm bình thường, nhưng giờ đã quá muộn, coi như ta thiếu, chờ cô nghỉ ngơi đủ, ta đưa cô về nhà trước.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]