Bùi Lan và Diêu Hàng Sơn đều sửng sốt. Tiểu vương gia có ý gì? Chẳng lẽ Tông Thân Vương phủ của bọn họ muốn quản việc này? Nhưng vì Trình Sưởng hỏi nên Bùi Lan phải đáp lại: “Thật ra cũng không hẳn không có biện pháp.” “Biện pháp rất đơn giản, nếu ai đó có thể thuyết phục kim thượng rằng có chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của Vân Lạc, xin ngài hoãn lại vụ án, cho thêm chút thời gian.” Ngày xưa Chiêu Viễn bị đánh bại, Vân Lạc tử trận, Bùi Lan dẫn binh tới để vãn hồi tổn thất. Hiện nay hắn chiến thắng trở về với chứng cứ và nhân chứng, đương nhiên những lời của hắn càng có trọng lượng. Bùi Lan nói: “Không phải mạt tướng chưa từng đề cập chuyện của Vân Lạc với kim thượng, nhưng Bùi phủ và hầu phủ dù sao cũng……” Hắn dừng lại, che giấu điều không thể nói, “Nói chung Thánh Thượng không tin lắm.” “Đương nhiên cũng có thể để người khác nói, nhưng chuyện này có chút nhạy cảm, lại bị đè xuống nhiều năm, làm không tốt sẽ biến khéo thành vụng.” Lý do từ chối của Bùi Lan rất hàm hồ, nhưng Trình Sưởng lại hiểu rõ ràng. Bùi phủ và hầu phủ có mối quan hệ sâu xa. Nếu Bùi Lan khăng khăng muốn sửa lại vụ án của Vân Lạc, ngược lại sẽ dấy lên lòng nghi ngờ của kim thượng, cảm thấy Bùi phủ cố ý bao che cho hầu phủ. Hơn nữa kim thượng đã qua tuổi xuân hoàng kim, già rồi nên khó tránh khỏi có nhiều đa nghi. Mấy năm trước Thái Tử bị bệnh qua đời, kim thượng đau lòng một thời gian. Ông ít con nối dõi, còn lại ba nhi tử, tuy tất cả không phải là hạng xoàng nhưng dường như đều không hợp ý ông, đến nay vị trí trữ quân vẫn trống. Kể từ đó, sợ nhất là việc thần tử âm mưu kết bè kết đảng. Sự phản bội của Chiêu Viễn vốn là cái gai trong lòng kim thượng, Vân Lạc coi như bị xui vì liên quan đến chuyện này. Nếu có thần tử dốc lòng nói với kim thượng rằng Vân tướng quân bị oan, sắp tìm được chứng cứ rồi. Kim thượng sẽ cân nhắc, những lời vu khống xuất phát từ đâu? Ồ, Bùi phủ. Lại cân nhắc thêm, tự hỏi liệu có phải thần tử này muốn lấy lòng hầu phủ để nịnh bợ Bùi phủ hay không. Trong mắt ngôi cửu ngũ, đây là kết đảng. Theo cách này, Bùi Lan dường như không làm gì sai khi yên lặng không dính vào. Nhưng Trình Sưởng cứ cảm thấy hắn che giấu gì đó trong lời nói, như thể có chỗ nào đó không đúng. Trình Sưởng bưng chén trà lên, không nói gì. Hắn mới tới nơi này hơn một tháng, chỉ gặp mặt kim thượng một lần. Hiện tại thị phi chứa nhiều xoay vần mà hắn không rõ lắm. Không rõ ràng sẽ không dễ dàng kết luận, càng không cần gạn hỏi. Có một số việc, nếu gấp gáp sẽ phá hỏng đường đi. Xem xét sau. Diêu Hàng Sơn thấy Trình Sưởng không nói lời nào nên thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh vừa rồi của hắn xuýt nữa khiến người ta tưởng hắn bị thần tiên nhập vào, đôi mắt có thể phá tan thế giới. Lúc này nhìn lại, tiểu vương gia vẫn như cũ, sau khi rơi xuống nước, tuy tính tình trầm tĩnh một chút nhưng vẫn rất hồ đồ. Một khi gặp chuyện cần phải động não thì lười quản, tám phần Bùi Lan nói gì cũng không hiểu. Vân Hy nói: “Xin hỏi tướng quân, có thể nói cho ti chức biết tên họ, quê nhà và gia cảnh của gã tù binh đó, đại khái chuyển đi đâu được không?” Bùi Lan hỏi: “Nàng vẫn muốn đi tìm phong thư khẩn đó?” Không đợi Vân Hy trả lời, hắn trải một tờ giấy trên bàn, cầm bút chấm mực, viết vài dòng rồi giao cho Vân Hy. “Tên của vài người cuối cùng là ta để lại ở Tái Bắc, giúp truy tìm tung tích của phong thư khẩn. Nếu nàng quyết tâm muốn sửa lại vụ án của Vân Lạc, có thể nhờ bọn họ giúp đỡ.” Vân Hy nhận lấy: “Đa tạ tướng quân.” Bùi Lan thở dài: “Ta khuyên nàng một câu, việc này không dễ, cũng không thể vội vàng.” Vân Hy nói: “Nhưng ta cũng muốn cố gắng hết sức một lần, không thể để ca ca bị oan một cách vô cớ.” Sau khi nói xong, hành lễ với mọi người trong phòng, rời khỏi phòng trực. Trình Sưởng đã nghĩ đến công việc mà mình muốn tìm. Quan võ khẳng định là không được, hắn làm quan võ chỉ có thể chạy việc vặt cho người ta. Công việc văn thư đại khái cũng không được, hắn chỉ ở trình độ hiểu biết Hán ngữ cổ điển, không thể xử lý công văn cổ đại, muốn học bây giờ thì quá trình vẫn còn rắc rối. Đương nhiên nếu có thể đi lại thường xuyên khắp nơi, cuối cùng cũng có một thân hình rắn chắc, ngồi lâu trong văn phòng không tốt, dễ gây mỏi cột sống cổ. À, tốt nhất là có thể quản lý tác phong, hắn vừa nghĩ tới đám gã sai vặt chỉ cần cho một cọng lông gà đã có thể lên trời thì tức khắc đau đầu, tìm một vị trí quản lý tác phong, có thể dẫn theo bọn họ làm gương tốt. Trình Sưởng nói về nhu cầu tìm việc của mình, Bùi Lan suy nghĩ rồi nói: “Trong Xu Mật Viện không có việc mà Tam công tử muốn, nhưng có một chức quan rất hợp ý Tam công tử.” “Tuần thành ngự sử của Ngự Sử Đài.” Nói tóm lại, chính là đi dạo trên đường phố, nhân tiện quản lý trật tự và an ninh, truy bắt bọn cướp. Tuy là ngự sử, nhưng công văn làm việc cũng không nhiều, có triển vọng thăng chức, hơn nữa còn có ngựa. “Vậy cái này.” Trình Sưởng rất vừa lòng. Bùi Lan gật đầu, viết cho hắn một công văn giới thiệu, cùng Diêu Hàng Sơn đóng dấu, bảo hắn ngày mai mang tới Ngự Sử Đài. Trình Sưởng cầm công văn, đi thẳng ra khỏi viện của Thẩm Tra Ty, nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đứng cuối hành lang ngắn, mặc bộ trang phục màu đỏ sáng sủa, là Vân Hy. Vân Hy cũng nhìn thấy Trình Sưởng, bước nhanh tới, chắp tay vái hắn: “Tam công tử.” Trình Sưởng sửng sốt: “Có việc gì sao?” Vân Hy cụp mắt nói: “Vừa rồi…… Cám ơn Tam công tử giúp đỡ.” “Ồ, chuyện nhỏ.” Trình Sưởng không quan tâm, “Cô vốn tới trước.” Vân Hy mím môi nói: “Còn muốn cảm tạ câu nói của Tam công tử vì ti chức.” Vân Hy không phải kẻ ngốc, nàng nhìn ra những lời nói hàm hồ và tìm mọi cách đùn đẩy của Bùi Lan đối với chuyện Vân Lạc. Nhưng nàng thấp cổ bé họng, có thể làm gì được hắn? Nếu không nhờ một câu tình cờ của Trình Sưởng vừa rồi, khiến Bùi Lan phải giải thích vài câu, e là hắn sẽ không cho nàng biết tung tích của gã tù binh kia. Trình Sưởng nhàn nhạt nói: “Không sao, ta cũng không giúp được gì.” Giọng điệu thản nhiên và nhẹ nhàng. Vân Hy nghe vậy, không khỏi ngước mắt nhìn hắn. Người khác có lẽ không để ý, nhưng Vân Hy nhận ra, chính mắt nàng nhìn thấy Trình Sưởng rơi xuống nước, thấy hắn được cứu lên bờ, thăm dò hơi thở của hắn, thấy hắn trở về từ cõi chết. Sau khi rơi xuống nước, hắn thật sự hơi khác. Vân Hy lại cụp mắt nói: “Không tìm được người lái thuyền đã khiến Tam công tử rơi xuống nước, ti chức điều tra hơn một tháng, đến nay mới có chút dấu vết. Nếu ngày nào đó bắt được hắn, xin mời Tam công tử tới Kinh Triệu phủ, đối chất khẩu cung với hắn.” Trình Sưởng sửng sốt khi nghe vậy. Vị Kinh Triệu phủ Doãn họ Trương nói rõ rằng ông ta không muốn quản việc này, ước chừng hơn một tháng nay, vụ án đã được khép lại trong nha môn, vì sao nàng vẫn còn điều tra? Nhưng Trình Sưởng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Được.” Vân Hy nói: “Ti chức đã điều tra rõ gia cảnh của gã lái thuyền, hai viên gạch vàng gây án không thể là của hắn, rất có thể không phải là hung thủ muốn hại Tam công tử. Không biết gần đây Tam công tử có kết oán thù với ai không, ti chức sẽ đi hỏi, có thể tìm được nhiều manh mối hơn.” Trình Sưởng không nói gì. Với tác phong của tiền thân, kết oán thù với người khác là chuyện thường ngày, kẻ thù ước tính đã lan tràn khắp Kim Lăng thành, nếu không hôm nay hắn tới Xu Mật Viện, cớ gì dẫn theo hơn mười gã sai vặt? Chẳng phải do sợ bị ai đó trùm bao tải đánh một trận nếu đi một mình trên đường hay sao. Nhưng Vân Hy muốn điều tra cũng không sai, tính mạng rất quan trọng, người hại hắn đến nay vẫn chưa tìm ra, hắn cũng không yên lòng. Trình Sưởng nói: “Ta đưa ngươi đi hỏi người hầu của nhà ta.” Vân Hy gật đầu: “Làm phiền Tam công tử.” Trong lúc hai người vừa nói chuyện, vừa cùng nhau ra khỏi Xu Mật Viện, sững cả người khi nhìn thấy cảnh tượng. Một đám gã sai vặt ngã xuống bậc thềm hình chữ X của Xu Mật Viện, từng người như cá muối, kiệt sức giống như mất nửa cái mạng. Trình Sưởng nhìn sắc trời, rồi nhìn phía sau Xu Mật Viện. Hắn đi vào hai canh giờ, nhưng bọn họ chỉ chạy quanh Xu Mật Viện hai vòng, đáng lẽ phải nghỉ từ lâu, tại sao mệt mỏi như vậy? Trình Sưởng hỏi: “Trương Đại Hổ, chuyện gì xảy ra?” Uỷ viên thể thao Trương Đại Hổ bước ra khỏi hàng và nói: “Báo cáo tiểu vương gia, vừa rồi chạy được nửa đường, có người tụt phía sau, tiểu nhân dựa theo quy củ, tụt phía sau thì phạt hít đất một trăm cái.” Trình Sưởng sửng sốt, chưa kịp mở miệng, lập tức có gã sai vặt nhảy dựng lên kêu gào: “Ngày thường chạy quanh hồ của vương phủ thì nói làm gì. Con mẹ nó Xu Mật Viện lớn như vậy, ngươi là người tập võ chạy nước rút một trăm mét ở phía trước là vội vàng về chịu tang hay sao? Cả đám chúng ta con mẹ nó tụt phía sau, thật vất vả mới chạy về tới nơi, ngươi còn phạt hít đất một trăm cái?” “Đúng rồi!” Một người khác đồng ý, “Bắt hít đất thì thôi đi, thật vất vả mới làm xong, còn không cho nước uống!” Trình Sưởng hỏi: “Tại sao không uống nước?” Sau khi vận động gắng sức, hậu quả của việc mất nước có thể lớn hoặc nhỏ. Ngón tay gã sai vặt run rẩy chỉ vào Trương Đại Hổ cáo trạng: “Hắn nói tiểu vương gia chưa kêu giải tán, bảo chúng ta đứng nghiêm!” Trương Đại Hổ cứng cổ: “Tiểu vương gia đã nói rồi, khi nào giải tán mới có thể tự do di chuyển, không giải tán thì phải đứng yên, không thể phá quy củ!” Vài gã sai vặt không nhịn nổi, bắt đầu xắn tay áo: “Ngươi muốn ăn đập phải không?” Trương Đại Hổ cũng xắn tay áo: “Các ngươi cùng nhào vào thử xem.” Thấy cả đám sắp ẩu đả, Trình Sưởng quát: “Gây chuyện thì chạy thêm hai vòng.” Động tác của mấy gã sai vặt đồng thời đình trệ, một lát sau, lặng lẽ thả tay áo xuống. Trình Sưởng nói: “Uống nước trước.” Giọng hắn lạnh lùng, đám gã sai vặt sững người, nói với nhau vài câu gay gắt, cuối cùng im lặng, từng người ôm túi nước uống như trâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]