Chương trước
Chương sau
Trình Sưởng nhìn Vân Hy đi xa, quay đầu đi về phía Hoàng Thành Ty.

Hoàng Thành Ty nằm ở phía tây Tuy Cung, đi qua cửa chính là một con hẻm.

Trình Sưởng đi vào ngõ hẹp, hỏi Tôn Hải Bình: “Gánh Vân Cẩm của Lâm An là cái gì?”

Vừa rồi Trình Sưởng nói chuyện với tiểu công tử của thái phó phủ, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ chờ cách đó không xa, nghe gần như trọn vẹn, “Bẩm tiểu vương gia, đó là một gánh hát rất nổi tiếng ở Lâm An phủ, gần đây tới Kim Lăng, dựng sân khấu hát tuồng ở sông Tần Hoài, nghe nói khó kiếm chỗ lắm.”

Trình Sưởng “Ừm”, “Du ngoạn trên hồ nghe hát là nghe bọn họ hát phải không?”

“Không phải.” Tôn Hải Bình nói, “Nhạc Minh phường ở hẻm Đồng Tử có một kép hát, chuyên hát kinh kịch, nghe nói gần đây có vở diễn mới, muốn hát trên sông Tần Hoài. Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh nói du ngoạn trên hồ nghe hát, hẳn là nghe kép hát kia hát.”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của Trình Sưởng, lập tức hiến kế: “Tiểu vương gia, thân phận ngài là cỡ nào? Làm sao hai cái đồ thấp kém kia có thể so sánh với ngài? Nếu ngài muốn nghe hát, chúng ta có thuyền hoa, có thể kêu kép hát của Nhạc Minh phường tới hát; nếu ngài muốn xem kịch, chẳng phải chúng ta có một thôn trang ở thành đông hay sao, chỉ cần để gánh Vân Cẩm tới thôn trang dựng sân khấu là được.”

Trình Sưởng nghe vậy, dừng bước, hắn biết hắn có thuyền hoa, “Ta còn có thôn trang?”

“Không chỉ một chỗ, tiểu vương gia, ngài có vài thôn trang trên danh nghĩa. Nhưng chỗ ở thành đông lớn một chút, mới một chút, ngài mới làm chủ hơn hai năm trước, ngài đã quên rồi à?”

Trình Sưởng không nói gì, nhớ tới lần hắn hẹn Vân Hy để thảo luận chuyện “quý nhân”, Tôn Hải Bình gợi ý hẹn nàng đến miếu Văn Thù Bồ Tát, xuýt nữa đã tổn hại đến thanh danh của nàng.

Nếu biết có thôn trang, hẹn đến thôn trang không tốt hơn hay sao?

Trình Sưởng hỏi: “Sao trước đây ngươi không đề cập tới nó?”

Tôn Hải Bình nghe thấy ý khiển trách trong giọng điệu của tiểu vương gia, cảm thấy uất ức.

Thôn trang kia là để tiểu vương gia giấu mỹ nhân, lúc ấy tiểu vương gia vừa rơi xuống nước, làm sao hắn biết tiểu vương gia thay đổi tính tình sau khi rơi xuống nước, có ý với tiểu thư Vân gia?

Tôn Hải Bình không dám cãi lại Trình Sưởng, giải thích vòng vo: “Tiểu vương gia, ngài quên ư? Lúc ấy ngài mê mẩn Thiên Thiên cô nương ở Tần Hoài, nói muốn có một thôn trang để giấu nàng, bởi vậy mới làm chủ thôn trang ở thành đông. Nhưng ngài hơi sợ dơ, bởi vậy có thuê một y bà khi sửa thôn trang, nói rằng sau này có mỹ nhân nào bước vào, cần phải để y bà kiểm tra thân thể của bọn họ. Kết quả mới sửa thôn trang xong, y bà thọc mạch chuyện này với Vương gia. Hơn nữa sau bữa tiệc của Thiên Thiên cô nương, ngài say rượu có hành vi càn rỡ khắp Kim Lăng thành, Vương gia tức giận xuýt nữa ngất xỉu, đánh ngài một trận, nhốt trong phủ. Bọn tiểu nhân lúc ấy cũng bị một trận theo ngài, sau đó nào dám đề cập chuyện thôn trang nữa?”

Trình Sưởng: “……”

Hoá ra thôn trang này không phải là thôn trang, mà là hậu cung chưa kịp nhét người.

Trong lúc hai người nói chuyện, đã sắp đến Hoàng Thành Ty.

Tôn Hải Bình nhìn thoáng qua sắc mặt của tiểu vương gia, nghiêm túc nói: “Tiểu vương gia, ngài vừa về Kim Lăng gần đây, là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức, tiểu nhân đã sai người thu dọn sạch sẽ các thôn trang trên danh nghĩa của ngài. Nếu ngài muốn tới đó, có thể đi bất cứ lúc nào.”

Trình Sưởng kinh ngạc liếc nhìn hắn: “Ngươi có mang theo chìa khóa không?”

“Có mang theo.”



“Được rồi.” Trình Sưởng gật đầu, đi về phía Hoàng Thành Ty.

Vệ Giới biết Trình Sưởng muốn tới từ sáng sớm, đã đợi hắn trong phòng trực nửa ngày, vừa nhìn thấy hắn thì hỏi: “Sao giờ ngài mới đến, cáo già phái người ngáng chân ngài à?”

“Không có, vừa rồi có chút việc riêng.”

Vệ Giới gật đầu: “Coi như cáo già còn có chút lương tâm, biết lão tam con ông ta làm hại ngài, sau khi ngài về cung, không hề làm khó dễ ngài.”

Trình Sưởng hỏi: “Ngươi biết là do Lăng Vương làm?”

“Có gì mà khó hiểu?” Vệ Giới khoanh tay, dựa vào lưng ghế, “Ngày Hoàng Thành Ty bị cháy, chuyện cuối cùng mà ngài bảo ta điều tra là quan hệ giữa Lăng Vương và Phương gia. Vào ngày ngài xảy ra chuyện, ta cảm thấy Sài Bình bất thường. Người này chưa bao giờ tới Hoàng Thành Ty, tại sao lại đến đúng ngày hôm đó?”

Hắn nhìn trái phải, võ vệ hai bên hiểu ý, lần lượt rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vệ Giới lại gần, hạ giọng hỏi: “Ta nghe người ta nói, Sài Bình bị đánh? Ngài sai người ra tay?”

Trình Sưởng không phủ nhận, chỉ “Ừ”.

Vệ Giới sững người, lúc Đại Tuy mới thành lập có quy tắc “không tra tấn đại quan”, Sài Bình là ngự sử trung thừa, cho dù phạm phải tội lỗi nghiêm trọng, cần chém đầu thì chém, nhưng theo quy tắc, không thể bị đánh. Ngày hôm qua có người nói với hắn rằng tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ ra lệnh tra tấn Sài Bình, hắn không tin, cảm thấy Trình Sưởng không phải là người như vậy, không ngờ lại là sự thật.

Vệ Giới ngước mắt nhìn kỹ Trình Sưởng.

Đến gần, hắn mới phát hiện giữa chân mày của Trình Sưởng mơ hồ có một tia lệ khí lành lạnh và thù địch.

Hắn quen biết Trình Sưởng không lâu, nhưng cũng biết tính tình Trình Sưởng lạnh nhạt và ít đòi hỏi, chưa bao giờ có lệ khí như vậy trên người hắn trước đây.

Vệ Giới không khỏi hỏi: “Ngày ấy ở Hoàng Thành Ty, làm sao ngài sống sót được?”

Tuy nhiên Trình Sưởng chỉ trầm mặc khi nghe vậy.

Vì thế Vệ Giới nói: “Thôi, ngài không muốn nói, ta sẽ không hỏi nữa.” Hắn ngẫm nghĩ, khuyên nhủ, “Nhưng nếu Sài Bình nghe lệnh của Lăng Vương để đuổi giết ngài, chắc là thân tín lâu năm của Lăng Vương. Cho dù ngài sai người tra tấn, chưa chắc y sẽ khai ra, chi bằng dừng lại, kẻo cáo già không vui.”

“Ta biết.” Trình Sưởng nhàn nhạt nói, “Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn moi được gì từ miệng của Sài Bình, ta chỉ không muốn nhìn thấy y sống thoải mái.”

Vệ Giới lại sửng sốt, cảm thấy Trình Sưởng có chút khác lạ, hắn hơi hé miệng, muốn khuyên thêm, nhưng nghĩ lại, ngày Hoàng Thành Ty bị cháy, người bị đuổi giết không phải là hắn, người bị nhốt trong biển lửa cũng không phải là hắn, nếu không thể đồng cảm với người khác, cần gì phải rộng lượng với người khác?

“Được, ta sẽ giúp ngài kiểm tra lý lịch của Sài Bình, xem thử vì sao y trung thành với Lăng Vương.”

“Không cần, ta đã giao việc này cho Túc Đài.” Trình Sưởng nói, “Nếu ngươi rảnh rỗi, giúp ta điều tra vụ án của Trung Dũng Hầu năm đó được không?”

“Vụ án của Trung Dũng Hầu?” Vệ Giới sửng sốt, không phải vụ án của Trung Dũng Hầu đã kết thúc rồi hay sao? Chính Trình Sưởng đã tự mình kết thúc.

Hắn hỏi: “Ngài nghi ngờ cái chết của lão Trung Dũng Hầu có liên quan đến Lăng Vương?”

Trình Sưởng nhất thời không đáp.

Trước đây hắn phát hiện sở dĩ lão Trung Dũng Hầu chết vì ngăn địch, là do Vận Vương tham ô binh lương được gửi đến Tái Bắc.

Nhưng Lăng Vương là người có bản lĩnh, lúc đó Lăng Vương phụ trách Hộ Bộ, chuyện Vận Vương tham ô binh lương, với khả năng của hắn, chỉ cần kiểm tra sổ sách sẽ biết ngay.

Hắn đã biết, vì sao không lập tức bẩm báo chuyện này lên Chiêu Nguyên Đế? Vì sao để tùy ý Vận Vương đi đầu độc cố Thái Tử?

Lúc ấy thân thể của cố Thái Tử đã không chống đỡ nổi nữa, nếu hắn chọn thời cơ thích hợp để bẩm báo chuyện sổ sách lên Chiêu Nguyên Đế, không những cứu mạng cố Thái Tử, còn có thể được Chiêu Nguyên Đế ưu ái.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Có phải đã chứng minh, cố Thái Tử cũng nắm được nhược điểm của Lăng Vương?

Hắn để tùy ý Vận Vương đầu độc, có phải vì hắn cũng mong cố Thái Tử chết ngay lập tức?

Trình Sưởng nghĩ đến nửa năm cuối cùng của cố Thái Tử, hắn luôn sai người điều tra nguyên nhân cái chết của Trung Dũng Hầu, cho đến một khắc trước khi lâm chung, còn nói rằng mình vô cùng có lỗi với Trung Dũng Hầu, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lên Chiêu Nguyên Đế gấp.

Theo lời hai nhân chứng ở chùa Minh Ẩn, cố Thái Tử đã tha thứ cho Vận Vương vào giờ phút lâm chung. Như vậy chuyện quan trọng mà hắn không thể nói ra cho đến lúc chết, thật ra không liên quan đến Vận Vương, mà…… có liên qua đến Lăng Vương?



Trình Sưởng nói: “Ta không biết. Tóm lại ngươi kiểm tra trước, có manh mối thì cho ta biết.”

“Được.” Vệ Giới gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Nói đến chuyện này, ngài có nhớ lúc ấy ngài bảo ta điều tra Phương gia?”

Trình Sưởng “Ừm”.

“Ta tra được, sau khi Phương Viễn Sơn bị chém đầu, người của Phương gia chạy trốn và phân tán, cuối cùng chỉ còn lại tiểu thư Phương gia, chính là tẩu tử của tiểu nha đầu Vân gia, ở trong phủ. Hình Bộ nghĩ rằng dù sao cũng là một nữ tử mà thôi, nên chỉ phái hai nha sai đến phủ bắt, kết quả đêm đó hai nha sai chết bất đắc kỳ tử, thất khiếu chảy máu.”

Trình Sưởng hỏi: “Phương Phù Lan đã làm?”

“Đúng vậy, chính là nàng ta.” Vệ Giới nói, “Sở dĩ chuyện này không truyền ra ngoài là vì có người giúp giải quyết hậu quả. Lúc ấy ngài bảo ta điều tra Lăng Vương, không tra thì không biết, tra ra thì thật sự là hắn. Khi đó căn cơ của hắn chưa vững, không giải quyết hậu quả sạch sẽ, để lại chút dấu vết.”

“Hóa ra Phương Phù Lan đã quen biết lão tam của cáo già từ lâu, hình như quan hệ không bình thường lắm. Tuy nhiên cũng kỳ quái, ta nhớ trước khi Phương gia xảy ra chuyện, cáo già cố ý muốn gả nàng cho Thái Tử, hoặc là lão tứ.” Vệ Giới nhíu mày, buông tiếng thở dài, “Đáng thương cho Vân Lạc.”

Trình Sưởng trầm ngâm nửa khắc mới hỏi: “Ngươi có nói chuyện này với Vân Hy chưa?”

“Tiểu nha đầu của Vân gia?” Vệ Giới nói, “Không có.”

“Năm ngoái nàng vừa về Kim Lăng, cho rằng ngài không còn, không biết đau lòng đến nhường nào, nếu cho nàng biết chuyện này, làm sao nàng sống được? Tuy nhiên nàng rất thông minh, ngày thứ hai sau khi trở lại Kim Lăng đã tới tìm ta, hỏi ta có phải trước đây ngài nhờ ta giúp điều tra người trong Trung Dũng Hầu phủ hay không. Ta biết nàng đang tìm nội ứng trong phủ nên một mực nói không có. Dù sao ta và Vân Lạc có giao tình không tồi, mấy năm nay phái người âm thầm chăm sóc tiểu nha đầu Vân gia này. Thật ra mấy năm nay Phương thị rất quan tâm đến nàng. Sao, ngài định nói cho nàng biết?”

Trình Sưởng lắc đầu: “Hiện tại không nói.”

“Ngài sợ nàng buồn? Sớm muộn gì nàng cũng biết.” Vệ Giới nói, “Ta thấy tiểu nha đầu không giống như một người yếu đuối. Lúc trước Trung Dũng Hầu phủ bị oan, Vân Lạc không còn, nàng gặp biết bao khó khăn, chẳng phải cũng chống đỡ được? Đừng trách ta không nhắc nhở ngài, có lẽ tiểu nha đầu đã nghi ngờ tẩu tử của nàng. Năm ngoái sau khi từ Kim Lăng trở về, nàng không về hầu phủ thường xuyên. Ngài cho rằng nàng trốn tránh chuyện hôn nhân à? Trong lòng nàng chỉ có ngài nên không quan tâm ai ngỏ lời với nàng? Ta thấy tám phần là nàng không biết nên đối mặt với tẩu tử của nàng như thế nào, lại lo lắng mình nghi oan cho người thân, vì vậy suốt ngày trốn trong doanh trại Tây Sơn. Có nhà mà không về được, thật đáng thương.”

Trình Sưởng nghe vậy, có chút kinh ngạc, “Nàng không thường về hầu phủ ở?”

“Đúng vậy, ngài không biết ư?” Vệ Giới nói, đang định nói cặn kẽ với Trình Sưởng, võ vệ bên ngoài tới báo: “Điện hạ, đại nhân, Minh Uy tướng quân tới đây.”

“Ngài thấy chưa, mới nói tới nàng thì nàng đã tới.” Vệ Giới nói, “Bảo nàng vào đi.”

Võ vệ chắp tay: “Bẩm đại nhân, Minh Uy tướng quân nói rằng tới tìm điện hạ, nghe nói điện hạ và đại nhân đang bàn bạc chính sự nên không muốn quấy rầy, nàng sẽ chờ, tướng quân hiện đang đợi ở hành lang của ngoại nha.”

Trình Sưởng nhìn sắc trời, mới đến giờ mùi, Vân Hy rõ ràng đã nói rằng cuối giờ thân mới rảnh.

Nàng hiếm khi chủ động tìm hắn, có thể là có chuyện quan trọng.

Trình Sưởng nói: “Ta đi gặp nàng, ngày khác sẽ lại đây.”

Gió chiều hiu hiu, Vân Hy mặc y phục màu đỏ, đeo kiếm, đi tới đi lui trong hành lang, Trình Sưởng thấy nàng, gọi từ xa: “A Đinh.” Đến gần mới hỏi, “Tìm ta có việc à?”

Vân Hy gật đầu, thần sắc có chút phức tạp, một lúc lâu mới nói: “Có chuyện, muốn hỏi Tam công tử.”

“Nàng hỏi đi.” Trình Sưởng nhẹ nhàng nói.

Vân Hy hơi do dự, nhìn võ vệ đang chờ xung quanh.

Trình Sưởng hiểu ý, nhìn thoáng qua phía sau, võ vệ lui ra rất xa.

“Ta muốn hỏi,” Vân Hy mím môi, cụp mắt vuốt ve chiếc nhẫn có nguyệt thạch trên ngón tay, “Tam công tử…… vừa rồi, có phải cầu hôn ta hay không?”

Trình Sưởng sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Nếu không thì sao? Nàng cho rằng ta đang làm gì?”

“Ta……”

Lúc trước Trình Sưởng đeo nhẫn cho nàng, nàng căn bản không có phản ứng.

Cho đến khi bẩm báo xong với Chiêu Nguyên Đế, rời khỏi Văn Đức Điện, bị gió lạnh ngoài điện thổi vào người, nàng mới giật mình.

Trước đó Tam công tử có nói, ở quê nhà của hắn, đính hôn và kết hôn phải trao nhẫn?

Vậy hắn đeo nhẫn cho nàng, là có ý muốn cầu hôn nàng?

Vân Hy trở nên rối loạn.



Vốn dĩ hôm nay lại mục nói rằng, có manh mối về kẻ trộm đã lấy bản đồ phòng thủ, nàng nên đi điều tra, nhưng nàng không định thần được, đành phải tới hỏi rõ hắn.

Không ngờ hắn nhận ngay lập tức.

Vân Hy nhất thời nhớ tới vừa nãy nàng bảo hắn lấy kim cương vứt bỏ trong vương phủ làm thành nhẫn đưa cho nàng cũng được.

Đây không phải là trơ mặt kêu người ta tới cửa cưới nàng hay sao?

Trình Sưởng ngồi xuống ghế ở hành lang, nhìn gò má dần dần nhuốm đỏ của nàng, “Thế nào, đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ mới nhớ lại?”

Hắn lại nói, “Ta cầu hôn hơi qua loa, nhưng ta muốn đặt trước với nàng. Về phần quy tắc cầu hôn vẫn theo nơi này, tam thư lục lễ, ta sẽ không thiếu nàng, nhưng cần từ từ, không thể nóng vội.”

Vân Hy biết vì sao không thể hành động vội vàng.

Chiêu Nguyên Đế không muốn để Tam công tử cưới nàng, hắn mới trở lại Kim Lăng, chuyện quan trọng như vậy phải tính toán kỹ càng trước.

“Sau khi Vân đại tiểu thư nghĩ lại, có đồng ý lời cầu hôn của ta hay không?” Trình Sưởng hỏi.

Ánh xuân hôm nay rất nhạt, hành lang hơi tối, nơi hắn ngồi lại ngâm mình trong một mảng ánh nắng.

Một khuôn mặt như trăng như sao, không chút tỳ vết, ánh xuân rơi vào trong đôi mắt như nước, có chút sáng ngời.

Hắn khẽ nhếch khóe miệng, dịu dàng lại phóng khoáng.

Vân Hy nói: “Ta đồng ý.”

Sau đó nói, “Ta sẽ đi chuẩn bị của hồi môn.”

“Chuẩn bị của hồi môn gì?” Trình Sưởng lại cười, “Nàng chuẩn bị bản thân nàng cho ta là được rồi.”

Lời vừa thốt ra, đột nhiên ý thức được có nghĩa khác.

Trình Sưởng dừng lại, khẽ liếc nhìn Vân Hy.

Nàng không nghe ra, vẫn nghiêm trang nói: “Phải có của hồi môn, Tam công tử chưa từng đối xử tệ với ta, ta cũng sẽ không đối xử tệ với Tam công tử.”

Trình Sưởng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, chợt nhớ tới lời Vệ Giới nói vừa nãy, “Sau khi tiểu nha đầu về Kim Lăng, không về phủ thường xuyên”, “Có nhà mà không về được, thật đáng thương”, không khỏi hỏi: “Chút nữa còn việc gì nữa không?”

“Vừa rồi ta đã nhờ người đến nha môn xin nghỉ giùm ta, nhưng nếu tối nay Hình Bộ tìm ra tin tức của kẻ trộm, ta phải dẫn người đi bắt.”

“Nói cách khác, nàng có một hai canh giờ rảnh rỗi phải không?” Trình Sưởng nói, ngay sau đó dứng dậy, đi ra ngoài hành lang, “Nàng đi với ta, ta dẫn nàng đến một chỗ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.