Chương trước
Chương sau
Bình minh đến sớm vào mùa hè, đến giờ dần, phía chân trời đã trắng xóa.

Đông sương phòng nồng nặc mùi thuốc, thấy nước ấm và canh sâm lần lượt được đưa vào, người bên trong vẫn chưa khá hơn chút nào, ngay cả đại phu cũng không ra ngoài.

Lăng Vương chờ dưới mái hiên, hắn không ngủ cả đêm, giờ phút này hai mắt đã có quầng thâm.

Võ vệ thấy thế, đề nghị: “Hay là điện hạ nghỉ ngơi trước đi, để thuộc hạ canh giữ ở đây.”

Lăng Vương liếc hắn, xua tay.

Không bao lâu sau, Tiết đại phu khám xong cho Phương Phù Lan, rốt cuộc cũng bước ra.

Lăng Vương tiến lên hỏi: “Thế nào?”

Tiết đại phu nói: “Bẩm điện hạ, coi như giữ được mạng.”

Lăng Vương thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiết đại phu lại nói: “Tuy nhiên, thiếu phu nhân vốn ốm yếu, chết đuối trong đêm lạnh đã tổn thương căn cơ. Hiện giờ suy nghĩ quá nhiều nên bị bệnh nặng, nếu không nghỉ ngơi kỹ lưỡng, e rằng chỉ sống được vài năm.”

Tần tiểu nương vừa từ trong phòng đi ra ở phía sau, nghe vậy, vội vàng bước tới hành lễ: “Xin hỏi Tiết đại phu, bệnh của Phù Lan phải nghỉ dưỡng thế nào? Ngài nói biện pháp, thiếp thân sẽ chăm sóc cẩn thận.”

“Không khó, thiếu phu nhân còn trẻ, chỉ cần uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, ít suy nghĩ, vài tháng sẽ khỏi.” Tiết đại phu nói xong, còn thêm một câu, “Mấu chốt là nàng phải muốn sống.”

Lăng Vương và Tần tiểu nương đều trầm mặc khi nghe hai chữ “muốn sống”.

Lúc Phương Phù Lan đi ra hậu viện một mình, thực ra Lăng Vương và Tần tiểu nương đi theo phía sau, biết nàng đang buồn, sợ làm phiền nàng nên không theo sát quá.

Phương Phù Lan rơi xuống nước đột ngột, Lăng Vương và thị vệ lập tức cứu nàng, nhưng vì trời đã khuya, dưới nước tối đen, Phương Phù Lan từ bỏ ý định muốn sống, chỉ lo chìm xuống, cho nên nhất thời không tìm thấy người.

May mà hồ sen không lớn, Lăng Vương nhanh chóng tìm được Phương Phù Lan, kéo nàng lên bờ.

Tiết đại phu vội vàng đi sắc thuốc cho Phương Phù Lan, hành lễ với Lăng Vương rồi rời đi.



Tần tiểu nương lại hành lễ với Lăng Vương và nói: “Phù Lan vừa tỉnh, đang uống canh sâm.”

Bà hỏi: “Điện hạ muốn gặp Phù Lan không?”

Tuy rằng biết Phương Phù Lan hiện giờ chưa chắc bằng lòng gặp Lăng Vương, nhưng cả nhà bọn họ ăn nhờ ở đậu, tính mạng nằm trong tay người ngoài, gặp hoặc không gặp đâu phải do bọn họ quyết định?

Lăng Vương khẽ gật đầu, đi vào phòng, nói với thị tỳ đang đút canh sâm cho Phương Phù Lan trước giường: “Để ta.”

Thị tỳ đưa canh sâm cho Lăng Vương, rời đi với các nô tỳ trong phòng.

Phương Phù Lan đang ngồi dựa vào gối, sắc mặt vô cùng tái nhợt, biểu tình mệt mỏi, thấy Lăng Vương vào phòng cũng không nhìn hắn, Lăng Vương múc nửa muỗng canh gừng đút cho nàng, nhưng nàng quay mặt đi.

Vì thế Lăng Vương đặt chén canh sang một bên và nói: “Phù Lan, đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ minh oan cho Phương phủ.”

“Không cần.” Phương Phù Lan nói, nàng nhàn nhạt cười, “Làm gì có oan khuất.”

Lăng Vương thấy nàng như vậy, trầm mặc một lát mới nói: “Phù Lan, năm đó ta……”

“Điện hạ không cần giải thích.” Phương Phù Lan nói, “Ta đã suy nghĩ kỹ, điện hạ thật sự không cần áy náy vì đã bỏ rơi ta trong lúc nguy nan năm đó. Nếu phụ thân ta không xúi giục, mẹ ruột của điện hạ sẽ không đến mức bị xoá tên khỏi sổ đồng gia phả, ngài và ta cũng đã rõ ràng.” Lăng Vương nghe giọng điệu của Phương Phù Lan có ý oán giận mơ hồ.

Hắn không biết nàng oán giận hắn, hay là những bất bình lúc trước, vốn muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới lời của Tiết đại phu vừa nãy —— “Mấu chốt là nàng phải muốn sống”.

Hắn nuốt những lời tới bên môi trở vào, đưa tay vén chăn cho nàng và nói: “Nếu nàng nghĩ như vậy cũng được.”

Phương Phù Lan nhìn tay Lăng Vương, đốt ngón tay nhợt nhạt và xanh, đại khái ở cùng nàng cả đêm nên bị lạnh.

Trong lòng nàng hơi đau, nhưng rất nhanh lại chết lặng.

Nàng nhìn chỗ khác: “Điện hạ gần đây bận rộn, nếu không có chuyện gì thì không cần tới thăm ta.”

Đối phương trầm mặc hồi lâu, một lúc mới nghe Lăng Vương lên tiếng: “Được.”

Sau đó hắn đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Võ vệ chờ ở bên ngoài phòng thấy Lăng Vương nhanh như vậy đã đi ra, sửng sốt, bước tới chắp tay: “Điện hạ?”

Lăng Vương không nói lời nào, đi tới trước viện nghị sự hỏi: “Đã phái người đi thông báo cho Bùi Minh chưa?”

“Đã phái người đi rồi.” Võ vệ nói, “Bùi đại nhân nói rằng sẽ đến vào giờ mão.”

Còn một khắc sẽ đến giờ mão.

Lăng Vương gật đầu rồi hỏi: “Trình Minh Anh mang Phương Thích và Phương Dứu đi, có nhắn gì không?”

“Có, hắn nói muốn hỏi điện hạ, ngài có hiểu Ngũ điện hạ mới vừa về cung này không?”

“Ngũ điện hạ rõ ràng không muốn ngôi vị hoàng đế, vì sao hắn trăm cay ngàn đắng trở lại Kim Lăng?”

“Tam công tử nói, mấy ngày nữa, Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông, Tam công tử sẽ chờ điện hạ ở chùa Minh Ẩn.”

Lăng Vương trầm mặc khi nghe vậy.

Vì sao Điền Trạch trở lại Kim Lăng, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ.

Điền Trạch muốn minh oan cho Trung Dũng Hầu phủ, muốn phơi bày tội lỗi thông đồng với địch của hắn cho thiên hạ biết.

Thứ Điền Trạch muốn, là tính mạng của Lăng Vương.

Một hai năm qua, Trình Sưởng không làm gì cả, chỉ điều tra nhược điểm của Lăng Vương.

Như thế hắn đã biết sự thật từ lâu, bởi vậy sau khi bắt Sài Bình, không thèm quan tâm có hỏi tội Lăng Vương từ miệng của Sài Bình được hay không đã ép chết không thương tiếc.

Trình Sưởng nhắn lại những lời này, một là nhắc nhở Lăng Vương, hai người bọn họ là quan hệ môi hở răng lạnh, nếu Trình Sưởng chết, Chiêu Nguyên Đế sẽ xử lý hắn kế tiếp.

Có lẽ lão hoàng đế sẵn lòng bảo vệ tính mạng cho Lăng Vương, nhưng nếu Điền Trạch trở thành Thái Tử, sao có thể dễ dàng buông tha hắn?

Lùi lại một vạn bước, cho dù tính tình Điền Trạch hiền lành, miễn cưỡng buông tha Lăng Vương, nhưng nếu hắn biết những người của Phương gia đã hại chết mẹ ruột của hắn năm đó được Lăng Vương che chở về lại Kim Lăng, liệu có muốn giết Lăng Vương hay không?

Bởi vậy Trình Sưởng mang Phương Thích và Phương Dứu đi, không có gì bí ẩn cả, chỉ là ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà mà thôi.

Trình Sưởng muốn nói với Lăng Vương, thừa dịp lúc lão hoàng đế giết hắn là thời cơ tốt nhất để “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.

Hắn nói: “Mấy ngày nữa, Ngũ điện hạ sẽ nhận tổ quy tông ở chùa Minh Ẩn, ta chờ ngươi”, đúng là dùng chính mình làm mồi nhử, dụ Lăng Vương xuất binh.

Lăng Vương không hiểu vì sao Trình Sưởng phải làm như vậy.

Bởi vì nếu hắn dùng chính mình làm mồi nhử, hắn sẽ là người chết đầu tiên.

Nhưng Lăng Vương nghĩ lại, Trình Sưởng là vương thế tử, đã nắm quyền đến mức này, kết cục nếu không bị giết thì sẽ làm phản, làm gì còn đường lui? Nay hắn tràn đầy không cam lòng, chỉ muốn trút hận, có lẽ không quan tâm đến tính mạng nữa.

Hắn chỉ muốn thiên hạ đại loạn, chỉ muốn nhìn thấy Lăng Vương khởi binh, nhìn cha con Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương đánh nhau.

Như vậy cũng tốt, Lăng Vương nghĩ.

Tính hắn không muốn ngồi chờ chết, cũng không hề tin Chiêu Nguyên Đế.

Hắn đã bắt đầu bố trí, vốn là muốn phản.

Bây giờ mọi thứ đã ở trên bàn, xem thử ba bên cạnh tranh, ai sẽ giỏi hơn.

Bùi Minh tới biệt viện của vương phủ vào giờ mão, Lăng Vương đang chờ ông ở trong nghị sự đường, Bùi Minh vội vàng bước tới xin lỗi: “Thần chậm trễ trên đường, đã để điện hạ đợi lâu.”

Lăng Vương đỡ hờ ông: “Bùi khanh đừng đa lễ, hôm nay truyền Bùi khanh tới, bổn vương chỉ có một câu muốn dặn dò.”

Hắn dừng lại, chậm rãi phun ra ba chữ: “Chỉnh quân đi.”

Bùi Minh hơi sửng sốt: “Điện hạ đã quyết định?”

Ông nhanh chóng chỉnh đốn biểu tình, vái chào: “Thần đã biết, thần về phủ sẽ truyền lệnh của điện hạ cho nhi tử.”

Lăng Vương chỉ truyền một mình ông để nói câu này, có thể thấy thận trọng biết bao.

Bùi Minh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Không biết điện hạ đã cho người thông báo với Tào giáo úy và Tuyên Võ tướng quân bên doanh trại Tây Sơn chưa?”

Lăng Vương nói: “Bổn vương sẽ tự mình gặp bọn họ sau.”

Bùi Minh gật đầu, bàn bạc việc bố trí binh mã với Lăng Vương, gần xong chuyện, bên ngoài đột nhiên người tới bẩm: “Điện hạ, Trung Thư thị lang Đan đại nhân xin gặp.”

Lăng Vương nhíu mày khi nghe vậy.

Đan Văn Hiên thật sự là kẻ vô dụng, không nhìn xem hiện tại là khi nào lại tự tiện đến gặp hắn.

Bùi Minh thấy sắc mặt Lăng Vương không vui, vì thế nói: “Nếu điện hạ không muốn gặp Đan đại nhân, để thần đuổi đi.”

Lăng Vương gật đầu, chắp tay sau lưng rời khỏi nghị sự đường.

Bùi Minh đến “quán trà” bên ngoài biệt viện, thấy Đan Văn Hiên đang cầm một chén trà nhỏ, thò đầu nhìn vào bên trong, vừa thấy Bùi Minh, vội vàng bước tới, hạ giọng: “Sao là ngài? Điện hạ đâu?”

“Điện hạ có việc quan trọng, nếu Đan đại nhân có chuyện gì thì nói trước với ta.”

“Ta không thể nói với ngài được! Đây là chuyện quan trọng!” Đan Văn Hiên vội la lên.

Nhưng ông ngẫm nghĩ, cảm thấy chưa chắc Lăng Vương chịu gặp mình, đành phải bấm bụng nói: “Được rồi, ta sẽ nói với ngài trước.”

Ông nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Ta hỏi ngài, mấy ngày nữa, có phải điện hạ muốn dấy binh hay không?”

Tuy rằng Đan Văn Hiên là đầu gỗ, nhưng ngồi địa vị cao làm Trung Thư thị lang không phải vô ích —— tin tức rất nhanh nhạy.

Bùi Minh bình tĩnh nói: “Lúc này là chỗ nào? Không biết.”

Đan Văn Hiên nói một cách nôn nóng: “Ngài nhất định phải nói với điện hạ, gần đây không thể dấy binh.”

Bùi Minh nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của ông, không khỏi hỏi: “Vì sao?”

“Ta có người quen ở Khâm Thiên Giám.” Đan Văn Hiên nói, “Ta nhờ ông ấy tính một quẻ cho điện hạ.”

“Quẻ đó nói……” Đan Văn Hiên mím môi, như thể điều ông sắp nói là bí mật động trời, thậm chí giọng nói cũng lộ ra một tia sợ hãi lạnh lẽo, “Quẻ đó nói, hành trình của điện hạ có lệ quỷ quấy phá, huyết sát, đại hung!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.