Trong núi, cờ bay rợp trời, mũi tên như châu chấu bay, rơi dày đặc vào trong chùa.
Khoảnh khắc cửa núi bị phá vỡ, Phụ Quốc tướng quân Trình Minh Thăng lập tức rối loạn.
Không phải ông muốn làm phản, nhưng âm thầm nhận hoàng mệnh, giả vờ mưu phản, đến thời cơ thích hợp sẽ đổ tội cho Tam công tử, có thể giữ được tính mạng. Nhưng ngay lúc này, ông nhìn thấy binh mã từ chân núi vọt lên, giương cao ngọn cờ “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”, cực kỳ kinh ngạc.
Binh lính của Lăng Vương xông lên núi như thủy triều, đi đến đâu chém đến đó, Trình Minh Thăng vội vàng dẫn binh phản kích, nhất thời không rõ ai đang làm phản, ai đang giúp vua.
Nhưng bản thân ông là một quân chủ soái còn không ổn định được, nói gì đến các binh lính?
Binh mã của Trình Minh Thăng gần như không chịu nổi, nếu không nhờ cấm vệ quân của Dực Vệ ty tới tương trợ, e rằng cửa của chùa Minh Ẩn sẽ bị đập nát.
Lăng Vương cưỡi ngựa đứng trong trận, lần lượt nghe tin chiến thắng truyền đến ——
“Điện hạ, Hoài Tập tướng quân ở phía tây đã tấn công đến dưới chân núi, cửa núi phía tây đã bị phá!”
“Điện hạ, Trương Nhạc tướng quân phía bắc đã chém cả ngàn người của Dực Vệ ty, phong tỏa cửa chùa ở hướng bắc!”
“Điện hạ, Tuyên Võ tướng quân đã chặt đầu phản tặc Trình Minh Thăng ở trước chùa, đang giao chiến với binh mã do ngũ trưởng của Dực Vệ ty chỉ huy! Dực Vệ ty liên tiếp thất bại!”
……
“Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Ngũ điện hạ đã dẫn các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh. Bệ hạ và Tam công tử ở lại Vấn Hiền Đài chủ trì đại cục. Hoài Tập tướng quân và Trương Nhạc tướng quân hợp sức ở tây bắc núi Bình Nam. Hoài Tập tướng quân sai người tới hỏi, hiện tại cần chia binh ra thành hai nhóm, bọn họ đến Thùy Ân Cung trước để giết Ngũ điện hạ, ngài cùng Tuyên Võ tướng quân và Bùi Lan đại tướng quân đến thẳng Vấn Hiền Đài hay sao?” Một binh lính đến bẩm với Lăng Vương.
Lăng Vương nghe vậy, không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Bùi Lan có sai người nhắn gì không?”
Sáng nay trong quân truyền đến tin tức, nói rằng hình như doanh trại Tây Sơn có biến, hắn bảo Bùi Lan phái người đi điều tra. Hiện nay Bùi Minh đóng giữ Kim Lăng, Bùi Lan mang binh mai phục ở phía nam của chùa Minh Ẩn gần Kim Lăng nhất, hai cha con liên lạc với nhau cũng tiện.
“Bùi tướng quân nói, hình như Vệ đại nhân của Hoàng Thành Ty dự đoán được hôm nay có binh biến ở chùa Minh Ẩn, sáng nay đã đến doanh trại Tây Sơn để điều binh, hiện đang chạy tới núi Bình Nam. Tuy nhiên binh mã của Hoàng Thành Ty có vẻ bị thuốc nổ vừa rồi chặn giữa đường, nhất thời không kịp tiếp viện.”
Lăng Vương gật đầu: “Ngươi vừa nói, phụ hoàng và Minh Anh ở lại Vấn Hiền Đài để chủ trì đại cục?”
“Vâng.”
Lăng Vương trầm ngâm một lúc lâu: “Ngươi đi nói với Hoài Tập, đừng vội chia quân.”
Lăng Vương rất rõ phụ hoàng của hắn là loại người thế nào.
Hôm nay sở dĩ Phụ Quốc tướng quân khởi binh là theo lệnh của cáo già.
Cáo già muốn mượn binh biến để giết Trình Sưởng, bây giờ cho dù có chút biến số, ông ta cũng sẽ không dễ dàng thay đổi ý định ban đầu.
Như vậy ông ta và Trình Sưởng ở lại Vấn Hiền Đài không phải để chủ trì đại cục, chẳng qua là tìm lý do đuổi các tông thất đi, sau đó phái người chém cháu trai của ông ta trong đám loạn quân.
Chiêu Nguyên Đế tính kế chu toàn, hiện tại Vấn Hiền Đài gặp nguy hiểm, ông ta dám ở lại đó, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Lăng Vương nhìn khắp nơi, e rằng trong núi này, binh mã của cáo già cũng không chỉ có Dực Vệ ty.
Xem ra trận chiến khó khăn vẫn còn ở phía trước.
Lăng Vương gọi một võ vệ tới: “Ngươi phái người nói với Bùi Lan, trong nửa canh giờ nhất định phải tiêu diệt binh lính của Du Kỵ tướng quân, đánh vào trong chùa cùng với Tuyên Võ.”
Núi Bình Nam lớn như vậy, cho dù Chiêu Nguyên Đế giấu nhiều người, chỉ cần tập hợp đủ binh mã, hắn có thể đánh một trận.
“Vâng!” Võ vệ chắp tay nhận lệnh.
Trận chiến ở phía nam của chùa Minh Ẩn không hề giằng co, đặc biệt sau khi tin tức Trình Minh Thăng bị chết trận truyền đến, binh mã của Du Kỵ tướng quân chạy tán loạn như mất đi chủ chốt.
Bùi Lan nhanh chóng sai người bắt bọn họ, hắn không định giết tất cả, chỉ không muốn bọn họ để lộ tin tức ra ngoài.
Lúc này, một phó tướng tới bẩm: “Tướng quân, võ vệ của Lăng Vương điện hạ đã tới.”
Võ vệ được dẫn đến chỗ Bùi Lan, truyền đạt chỉ thị của Lăng Vương, đang định rời đi, ánh mắt tình cờ lướt qua đội hình, đột nhiên phát hiện một sự khác thường —— tướng sĩ trẻ tuổi phía sau ở bên trái Bùi tướng quân hình như không phải là thủ hạ của hắn?
Tựa như là…… Thôi giáo úy bên cạnh Trung dũng Vân thị nữ?
Võ vệ chưa kịp nhìn kỹ, Bùi Lan đột ngột giơ tay, phó tướng bên cạnh lập tức rút đao ra.
Ánh đao như nước, trong nháy mắt xẹt qua cổ võ vệ.
Trước khi cảm nhận được sự đau đớn, đầu của võ vệ đã rơi xuống đất.
Bên kia trận, Vân Hy nghe được động tĩnh, nhanh chóng giục ngựa đi tới.
Nàng nhìn thi thể của võ vệ dưới đất, nhận ra người này là thân tín của Lăng Vương: “Nếu Lăng Vương không thấy người này trở về trong nửa khắc, nhất định sẽ nghi ngờ tướng quân, xem ra không thể giấu tin tức tướng quân liên thủ với ta.”
Bùi Lan nói: “Lăng Vương vừa truyền lệnh, bảo ta đột phá cửa chùa trong vòng nửa canh giờ cùng Tuyên Võ, lúc đó sẽ không tránh được một trận chiến ác liệt. Nàng và ta phải vào trong chùa trước một bước, đi đường tắt đến Thùy Ân Cung. Nếu không, binh mã của Lăng Vương nhiều hơn gấp đôi của nàng và ta, cơ hội thắng sẽ không lớn.”
Hiện giờ con đường ngắn nhất để tiếp viện chùa Minh Ẩn của doanh trại Tây Sơn đã bị thuốc nổ chặn lại, nhưng vì Vân Hy liên minh với Bùi Lan nên biết sự bố trí của Lăng Vương, đã mang binh tiến vào núi Bình Nam trước.
Kế hoạch ban đầu của hai người là âm thầm giải cứu các tông thất trong chùa Minh Ẩn, chia đều binh, giục ngựa chạy tới Thùy Ân Cung, chiếm vị trí thuận lợi, đối đầu trực diện với Lăng Vương. Không ngờ Lăng Vương lại cẩn thận như thế, không hề suy xét thuật phân binh để tốc chiến tốc thắng, ngược lại muốn vững vàng đánh hợp để tấn công.
Vân Hy nói: “Tướng quân có thể che giấu tung tích của Trung Dũng quân nửa ngày đã không dễ, hiện tại Bùi đại nhân đã biết tướng quân liên thủ với ta, tất nhiên sẽ cảnh báo với Lăng Vương. Con đường gần nhất từ Kim Lăng đến chùa Minh Ẩn tuy bị cách trở, phái tướng sĩ đi vòng qua phía tây, không quá hai khắc, Hoài Tập tướng quân cũng sẽ biết tướng quân liên thủ với ta.”
Bùi Lan gật đầu: “Như vậy, nàng và ta nên lập tức đến Thùy Ân Cung.”
Ngay sau đó giơ tay, ra lệnh dứt khoát, “Phá cửa chùa!”
“Bùm” một tiếng lớn, các tướng sĩ ôm cọc gỗ, đánh vào cánh cửa gỗ cổ kính ở phía nam của chùa Minh Ẩn. Cửa gỗ sập xuống, các binh tướng tràn vào chùa Minh Ẩn như lũ.
Vân Hy dừng ở phía sau binh mã, gọi: “Bùi tướng quân.”
Nàng giục ngựa tiến lên: “Lúc võ vệ của Lăng Vương đến truyền lời, có tin tức gì của Tam công tử hay không?”
Bùi Lan trầm mặc khi nghe vậy.
Thực ra hắn biết sở dĩ Vân Hy tự ý dẫn binh tới chùa Minh Ẩn, ngoài việc ngăn cản Lăng Vương mưu phản, phần lớn là vì Trình Sưởng.
Nhưng mà, tình hình hiện tại rất nguy cấp, bọn họ thật sự không thể chậm trễ khắc nào.
Nếu Vân Hy biết tình huống của Trình Sưởng, tất nhiên sẽ đi cứu hắn trước.
Một khi nàng mắc kẹt ở trên đường, không kịp chạy tới Thùy Ân Cung, người bị liên luỵ sẽ là hắn.
Vân Hy thấy Bùi Lan không nói lời nào, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn.
Hôm nay Phụ Quốc tướng quân phủ và đám binh lính, Vân Hy đoán được ông ta là quân cờ mà Chiêu Nguyên Đế sử dụng để hãm hại Trình Sưởng, nhưng mà, thánh mệnh “giết Lăng Vương” vừa được truyền khắp núi, Tam công tử nên chuyển từ nguy hiểm thành an toàn đúng không?
Vân Hy hỏi: “Bùi tướng quân, Tam công tử không đến Thùy Ân Cung lánh nạn hay sao?”
Không đợi Bùi Lan đáp, nàng nói ngay lập tức, “Ta biết tướng quân lo lắng điều gì.” Nàng cầm roi ngựa, chỉ về phía sau, “Tướng quân nhìn đi, hôm nay ta mang theo gần hai vạn người tới núi Bình Nam, ngoại trừ hai ngàn thân tòng phía sau luôn đi theo ta, còn lại ta có thể tạm thời giao cho tướng quân, bọn họ sẽ đi theo tướng quân đến Thùy Ân Cung giúp vua.”
“Ta sẽ không chậm trễ tướng quân tiêu diệt phản tặc, xin tướng quân nói cho ta biết tin tức của Tam công tử.”
Ý của nàng là…… nàng sẵn sàng lấy sự an nguy của bản thân để đánh đổi tin tức bình an của Trình Sưởng?
Nếu hắn không bình an, nàng sẽ mang theo gần hai ngàn binh mã đi cứu hắn trong loạn quân?
Không được, quá nguy hiểm!
Tim Bùi Lan chùng xuống, chưa kịp nói “Tam công tử đã đến Thùy Ân Cung”, lời dặn dò nghiêm túc của lão thái quân chợt vang lên bên tai, “Chỉ có không hề giữ lại, mới có thể đổi lấy sự tín nhiệm không thể lay chuyển”, “Đường sống của con phải nhờ người khác cho, chỉ có bày tỏ mười vạn phần thành ý, không chừa lại nửa điểm đường lui cho mình, người khác mới bằng lòng chân thành giúp con”.
Lời vừa tới bên môi lại nuốt xuống, Bùi Lan nói: “Ta vừa nhận được tin tức, nói rằng……”
Hắn mím môi: “Nói rằng Ngũ điện hạ dẫn các tông thất đến Thùy Ân Cung trước, bệ hạ bảo Tam công tử ở lại Vấn Hiền Đài. Bệ hạ…… giấu binh mã khác trong núi, e rằng muốn chém Tam công tử trong loạn quân.”
Vân Hy giật mình khi nghe vậy.
Trên mặt nàng hiện lên sự lo lắng nồng đậm, ánh mắt tựa như có chút hận, hận vì sao Chiêu Nguyên Đế không buông tha cho Tam công tử.
Nhưng nàng ở trên sa trường đã lâu, tuy rằng đối mặt với tình thế nguy hiểm cũng không hỗn loạn trong lúc nguy cấp, chắp tay nói với Bùi Lan “Cám ơn”, ngay sau đó hét to: “Thôi Dụ!”
“Có thuộc hạ.”
“Chỉnh đốn binh mã, cùng bản tướng quân vào trong chùa cứu người!”
Gió nổi lên khắp nơi trong núi, trang phục màu đỏ bị gió thổi bay, dáng người giục ngựa lưu loát chỉnh tề, nhanh chóng biến mất trong loạn quân trên núi.
……
Đường đến Nguyệt Linh Đài đã bị loạn binh chặn lại, tiếng chém giết khắp nơi trong chùa, không biết ai đang đánh với ai, đi thêm một đoạn, mơ hồ nghe thấy mùi khét, dường như bị cháy ở đâu đó.
Trình Sưởng không chịu đựng nổi nữa, vịn khung cửa bên cạnh thở hổn hển.
Sau khi thăm dò con đường phía trước, La Phục trở về bẩm: “Điện hạ, binh mã của Hoài Tập tướng quân đang tới Nguyệt Linh Đài, e rằng chúng ta phải đi đường vòng.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Mồ hôi trên trán hắn dày đặc, một tay che ngực, năm ngón tay gần như muốn xuyên qua lớp áo lông cừu để bấu vào lồng ngực.
Từ lúc ra khỏi Vấn Hiền Đài, tim hắn đau dữ dội từng chút một, thậm chí còn đau đầu, như thể có một đôi tay không ngừng khuấy động trong não, âm thanh xung quanh lẫn lộn, tầm nhìn cũng mơ hồ.
Tuy nhiên đây không phải là lần đầu tiên nếm trải cảm giác như rơi vào luyện ngục, mỗi một lần ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng, cảm thấy đau đớn tột cùng, dần dần cũng quen.
Hắn hít sâu một hơi, liều mạng nắm một ít sức lực từ sâu trong cơ thể và hỏi: “Chạy hướng nào?”
“Chúng ta có thể đi đường vòng từ Tam Thanh Các đến Thùy Ân Cung, nhưng bên Tam Thanh Các đang cháy, e rằng có người của Điện Tiền Ty.”
Điện Tiền Ty phóng hỏa ở trong chùa, chặn đường sống của hắn.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu không đối đầu với người của Điện Tiền Ty, chẳng lẽ muốn rơi vào trong binh mã của Lăng Vương hay sao?
Trình Sưởng gật đầu, được Túc Đài đỡ, bước nhanh đến Tam Thanh Các.
Mùi khét càng lúc càng nồng nặc, bên tai vang lên tiếng lửa cháy bíp bíp, Trình Sưởng ngước mắt nhìn, thấy đã có màu lửa sáng.
“Rầm”, không biết xà ngang ở đâu đó bị ngọn lửa hừng hực đốt gãy, ầm một tiếng rơi xuống, Phật tháp sụp đổ, cả ngọn núi rung chuyển.
Tiếng vang kịch liệt tựa như sóng cuồng đập vào bờ, giống như trống đánh vào lòng Trình Sưởng.
Rõ ràng không phải là thân thể bệnh tật, nhưng hắn cực kỳ sợ tiếng động lớn, phảng phất như có người cầm búa tạ, muốn nghiền nát trái tim vốn yếu ớt của hắn.
Ngọn lửa trước mặt trong nháy mắt hòa cùng máu tươi từ trong tim hắn phun ra, Trình Sưởng khụyu đầu gối, sức lực toàn thân đột nhiên mất hết, hắn ngã xuống đất, thở hổn hển một cách khó khăn tựa như bị ai đó bóp chặt cổ họng.
“Ở bên kia ——”
Hình như có người của Điện Tiền Ty nhìn thấy bọn họ, đang lao đến đây.
“Điện hạ, điện hạ, ngài sao vậy?” Túc Đài hỏi.
Trình Sưởng che ngực, muốn trả lời hắn, chưa kịp mở miệng thì một cơn đau rát từ trong lòng trào dâng, dọc theo phổi thiêu đốt đến đầu lưỡi, một cỗ tanh ngọt đột nhiên xông vào cổ họng, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng không kịp phòng ngừa.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi khét của lửa cháy, hòa cùng mùi xác chết thối rữa, phiêu diêu xung quanh.
Trong lúc hỗn độn, Trình Sưởng nghe có người nói: “Ngươi cõng điện hạ rời đi, chúng ta sẽ cản phía sau!”
Nhưng âm thanh đột nhiên đi xa, thay vào đó là có người đang kêu: “Anh ba!”
Có người hỏi: “Trình Sưởng, sao vậy?”
“Giải phẫu thành công đúng không? Sao còn chưa tỉnh?”
Hắn đã tỉnh, nhưng thân thể không khỏi run rẩy kịch liệt.
Trong nháy mắt cảm thấy mình đang nằm trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, cả người cắm đầy ống thông để duy trì các dấu hiệu sinh tồn.
Khoảnh khắc tiếp theo, lại cảm thấy mình đang ở trong binh loạn và lửa cháy, tà dương cuối ngày, toàn thân bê bết máu.
Một mạng đôi đường, hoàng hôn buông xuống, thời gian và không gian lúc này đan xen xoay chuyển, không biết cái nào mới thật sự là chính mình.
Mỗi một âm thanh đều vờn quanh, mỗi một loại đau đớn thiêu đốt trong xương cốt, nhưng không giống như lần trước.
Có vẻ càng mờ mịt, lại càng chân thật.
Tỉnh táo thừa nhận sự tra tấn, mỗi một tia ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống đều giống như dao cắt lên cơ bắp.
Trong lúc đau đớn muốn chết, bên tai bỗng vang lên giọng nói của sư phụ của lão hòa thượng: “Cho dù có Phật Tổ phù hộ, tính mạng cũng có số, không thể cứ hao tổn hoài.”
“Lần này Trình tiên sinh trở về, có ho ra máu hay đau nhức gì không?”
“Nó đó.”
Nó đó.
Dẫu cho một mạng đôi đường, cũng có ngày hao hết.
Cả người chấn động, tựa như có người muốn đặt hắn lên lưng, cõng hắn chạy trốn.
Tầm nhìn trước mắt đã mơ hồ, Trình Sưởng dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay ngăn cản, khàn giọng nói: “Các ngươi đi đi……”
“Đừng để ý đến ta……”
“Hôm nay ta ở đây, chỉ có thể như vậy.”
Hắn mang mối hận trong lòng, muốn trừng trị cái ác bằng cái ác để trút giận.
Bây giờ đã là tình huống tuyệt vọng, cho dù không thể nhìn thấy kết quả của Lăng Vương, cũng đã làm được đến cực hạn.
Túc Đài nói: “Không được, mạt tướng là hộ vệ của điện hạ, thề sống chết bảo vệ điện hạ!”
La Phục cũng nói: “Túc đại nhân nói đúng, điện hạ là thân thể ngàn vàng, mạt tướng nhận lệnh của Vệ đại nhân bảo vệ cho sự an nguy của điện hạ, hôm nay cho dù dùng hết tính mạng của chúng ta cũng phải bảo vệ được điện hạ!”
Trình Sưởng mỉm cười, yếu ớt nói: “Không cần.”
Hắn nói: “Ta không biết, các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng…… ở quê của ta, mạng người chẳng phân biệt đắt rẻ hay sang hèn, đều quý giá như nhau, các ngươi không cần hy sinh vì ta……”
Nỗi đau xuyên thấu tận xương, trong lòng như lửa đốt.
Trình Sưởng cạn kiệt sức lực, đứng dậy theo bản năng, dặn dò Túc Đài lời cuối: “Nói với A Đinh……”
Nói gì?
Nói rằng nếu hắn có thể trở về, nhất định sẽ đến tìm nàng.
Nhưng, nếu hắn không quay lại được thì sao?
Nếu không thể quay lại, hắn sẽ nhờ người khắc một dòng chữ vào bia mộ ở thế giới khác, nói rằng hắn luôn muốn cưới một người làm vợ, nhưng đáng tiếc, không thể như ý nguyện.
Tuy nhiên, nếu như thế, không cần nói với nàng.
Trình Sưởng lảo đảo đi về phía trước, không nghe được bất kỳ âm thanh nào ngoài âm thanh của binh lính và lửa cháy.
Mãi đến khi hai chân mất sức, ngã xuống đất, mới phát hiện mấy cấm vệ của Điện Tiền Ty đã đuổi tới gần.
Trình Sưởng ngẩng đầu, trong mơ hồ, chỉ có thể phân biệt từ trang phục cấm vệ trong đó không có Quy Đức tướng quân.
Đại khái là mấy võ vệ được Tuyên Trĩ phái đi tìm hắn.
Mèo mù gặp chuột chết, đụng phải. Trình Sưởng tự giễu trong lòng.
Ánh hoàng hôn hôm nay vô cùng rực rỡ, cùng với tiếng gió núi mênh mông, thổi tung hoa văn đám mây trên y phục của Trình Sưởng.
Công tử có dung nhan như thần tiên nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt xuống đất, ráng màu chiếu vào gương mặt tuấn tú, che kín sự bất thường trong đôi mắt dịu dàng, âm u đỏ bừng như muốn chảy máu.
Có người muốn mạng hắn.
Hắn không cam lòng.
Nghe nói nếu một người chết mà ôm hận thì sẽ lưu lạc nơi chín tầng địa ngục tối tăm.
Như vậy người lương thiện ba kiếp như hắn sẽ thật sự biến thành lệ quỷ sau này.
“Thế tử điện hạ, xin lỗi.” Võ vệ của Điện Tiền Ty cầm trường đao bước lên phía trước.
Trình Sưởng ngước mắt nhìn về nơi xa, hoàng hôn gặp ma quỷ, ánh nắng đỏ rực gần như dị tượng hòa vào những ngọn núi xanh, tựa như muốn bùng nổ ngọn lửa đẫm máu trong núi.
“Anh ba!”
“Thầy Trình!”
“Trình Sưởng, tỉnh dậy, tỉnh dậy!”
Thiên địa luân chuyển, thời gian và không gian đảo lộn, vận mệnh đan chéo trong chớp mắt, âm thanh của thế gian vang lên như thủy triều, hoa bồ đề sắp nở rộ.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi không biết từ chỗ nào.
“Tam công tử ——”
Tiếng xé gió theo sau, đập vào thanh đao đang chém tới, một cây thương đột nhiên đẩy ra sát ý, cắm vào mặt đất trước mắt hắn ba tấc.
Dường như tiếng gió trong thiên địa bị kinh động, âm thanh như thủy triều đến rồi đi, hoa bồ đề khép cánh lại, biến mất trong hư không.
Trình Sưởng ngạc nhiên quay qua nhìn, giữa những ngọn núi xanh và sự hỗn loạn, một bộ y phục đỏ như lửa đang chạy về phía hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]