Hoàng thành, Huyền Thiên nội điện:
Nhược Hi ghé vào trước ngực Sở Mạc Trưng, lần thứ hai nhìn phiêu khởi hoa tuyết ngoài cửa sổ, không nói được một lời.
Sở Mạc Trưng ôm thân thể nàng, chậm rãi trên lưng khẽ vuốt : “Hi nhi, rấtkhổ sở?” “Ân, Vô Mệnh, có thể tuyển trạch sinh, vì sao, hắn lại không đi con đường kia?”
Sở Mạc Trưng thở dài, đem tiểu nhân nhi trênngười kéo lại, đầu ngón tay ở trên mặt nàng chậm rãi xẹt qua, vẽ lêntừng đường nét: “Vô Mệnh, cùng chúng ta không giống. Hắn vẫn luôn kỳvọng được phụ thân khen ngợi.”
Nhược Hi hơi nhắm mắt, lại mở,chống lại mắt phượng Sở Mạc Trưng chứa đựng tình yêu cùng lo lắng:“Trưng, đáp ứng ta, nếu ngươi chết, nhất định phải mang ta cùng đi.”
“Hảo.” Nam nhân ứng thanh, đem Nhược Hi đầu nhỏ đặt trong ngực. “Hi nhi đã lâu chưa gặp Uyên?”
“Trưng, ngươi không phải luôn không cho ta cùng Uyên ca thân thiết? Hôm nay sao lại hỏi thế?” Nhược Hi phất nhẹ mặt nam nhân, cười trêu nói. “Ngươikhông vui.” Sở Nhược Hi nói thật nhỏ.
Bỗng nhiên trong mắt mộttrận nhiệt khí, Nhược Hi đem đầu vùi trước ngực nam nhân. Như vậy bá đạo tùy ý làm bậy, nhưng lại vô tình thiện biến nam nhân, chỉ vì nàng nhấtthời không thoải mái mà hắn thà rằng ủy khuất tự thân, cũng không nguyện thấy nàng khó chịu. Nam nhân như vậy, làm nàng sao có thể không yêu?
Tựa như đối trân bảo, Nhược Hi cẩn thận trên khuôn mặt dáng vóc tiều tụy ấn xuống một nụ hôn. “Trưng, chúng ta đi tìm Cảnh Tuyết cùng Phi Nhuộm cóđược không?”
“Ân.” Nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542997/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.