Hắc y nhân ── Vô, chậm rãi ôm lấy Nhược Hi, cởi ra tầng tầng cung trang, chỉ còn sót lại thiếp thân cái yếm cùng bao khố. “Chỉ cần bản cung cònsống, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nhược Hi không hề khóc,ngược lại nhìn chằm chằm Vô, lộ ra tôn quý hoàng thất tử tôn cùng ngạokhí trời sinh.
Vô âm thầm thán phục, tiểu công chúa này quả nhiên rất cao.
Nhược Hi nhịn xuống rên rỉ thống khổ, cực lực kiềm chế thở dốc. Trong cănphòng một mảnh tĩnh lặng có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng hơi thở dốc như có như không ấy lại phá lệ động tình, làm cho người ta muốn ngay lậptức xé mở rồi lấp đầy thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Vô không thể khống chế hai tay run rẩy.
Trên giường, tóc đen ở bên gối rơi lả tả, vài sợi tóc bị dán hai bên gò má,mồ hôi chảy ra ướt nhẹp, làn da trắng nõn đã ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt.Vi hạp tròng mắt khi thấy hắn thò người tới thì đột nhiên mở lớn, mộtđạo hàn mang xẹt qua rồi lập tức lại rơi vào mê man. Đồng thời cũng thấp giọng nỉ non gọi: “Trưng… Cứu ta…”
Hai má Vô hơi căng, đemNhược Hi ôm đến trong lòng, kéo cái yếm ra. Một tay hắn di chuyển xuốngphía dưới tham nhập giữa hai chân Nhược Hi.
“Không nên…” Nhược Hi muốn đẩy nam tử trên người, nhưng vì quanh thân yếu huyệt đều bị chế nên căn bản vô pháp hành động.
Vô câm thanh cười nhẹ: “Điện hạ đã quên mình không thể cử động.” Dứt lời liền giải huyệt đạo cho tiểu nhân nhi.
Nhược Hi thân thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542980/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.