Bên trong đình Ngưng Uẩn, Sở Nhược Hi lười biếng gục đầu xuống bàn, nhìn ngoài đình từng mảnh tuyết bay, không một chút chạm tới cái chén trênbàn. “Chủ tử, trà đã nguội rồi. Ta giúp người đổi một chén khác nhé.”Hồng Tụ nói. “Không cần, các ngươi uống đi.” Nhược Hi đổi phương hướngmột lần nữa nằm xuống. “Cái kia, chủ tử.” Oanh Nhiên do dự. “Chủ tử cácngươi cho phép, không nên này cái kia.” Nhược Hi lần thứ hai đổi tư thế.
“Chủ tử, người còn cần dùng đồng tử?” Oanh Nhiên ngạnh da đầu, lấy ra thuốctiên đồng tử tiêu sưng hóa ứ. Nhược Hi trong nháy mắt một sửa lại tháiđộ biếng nhác, che dấu vết hôn trên cổ. Hoàng đế ca ca là tiểu cẩu sao?Từ hôm bọn họ ở Huyền Thiên điện hoan hảo ngày ấy đến nay đã qua bốnngày, đồng tử cũng dùng ba ngày, nhưng sao vẫn còn nhìn ra dấu vết. “Nam nhân này gặm sâu như vậy để làm chi a?” Nhược Hi thì thào oán giận,nhưng nghĩ đến ngọt ngào ngày ấy, trên mặt lập tức ửng hồng mấy phần.Hôm ấy sau khi nàng bất tỉnh, hoàng đế ca ca chỉ cho nàng ngủ hai canhgiờ, nửa đêm lại đem nàng đánh thức, muốn nàng một lần lại một lần. Nếukhông phải hôm sau còn phải lâm triều, sợ là đến tận bây giờ nàng cònđang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Mất tự nhiên điều chỉnh thânthể, lại cảm nhận được hạ thân như trước truyền đến ẩn ẩn đau nhức,Nhược Hi tựa đầu lên khuỷu tay. “Điện hạ, bệ hạ cùng Huân vương điện hạđang ở Huyền Thiên điện.” Một tiểu thái giám mày thanh mắt đẹp đứng ở hạ đình cung kính khom người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542974/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.